Hoạn nạn không có quyền quyết định
Giới thiệu
George Matheson sinh ra ở Glasgow, là con cả trong một gia đình có tám người con. Mắt ông không có khả năng nhìn được 100% từ khi còn là một cậu bé. Đến năm hai mươi tuổi, ông bị mù hoàn toàn. Khi vị hôn thê của ông biết ông sắp mù và các bác sĩ không thể làm gì được, cô nói với ông rằng cô không thể sống chung với một người mù. Ông ấy chưa bao giờ kết hôn.
Ông được một người em tận tụy giúp đỡ trong suốt chức vụ của mình. Cô ấy đã học tiếng Hy Lạp, tiếng Latinh và tiếng Do Thái để hỗ trợ ông ấy học tập. Mặc dù bị mù, Matheson đã có một sự nghiệp rực rỡ tại Học viện Glasgow, Đại học Glasgow và Chủng viện Church of Scotland.
Năm ông bốn mươi tuổi, một chuyện buồn vui lẫn lộn đã xảy ra. Em gái ông đã lấy chồng. Điều này không chỉ có nghĩa là ông ấy đã mất đi sự đồng hành của cô ấy mà còn mang đến một lời nhắc nhở mới về nỗi đau của chính ông ấy. Giữa nỗi buồn sâu sắc này, vào đêm trước ngày cưới của em gái mình, ông ấy đã viết một trong những bài thánh ca nổi tiếng nhất và được yêu thích nhất của nhà thờ Thiên Chúa giáo - 'O Love That Wilt Not Let Me Go'. Ông ấy đã hoàn thành tác phẩm trong năm phút và không bao giờ chỉnh sửa thêm gì. “Điều này đến,” ông viết, “như bình minh mọc từ trên cao.”
Ôi niềm vui thấy tôi qua những nỗi đau, Tôi không thể đóng cửa trái tim tôi lại với Ngài; Tôi lần theo cầu vồng qua cơn mưa, Và cảm thấy lời hứa không phải là vô ích, Hoàng hôn đó sẽ không còn nước mắt nữa.
Rắc rối là một phần của cuộc sống. Chúa Giê-su gặp khó khăn và các sứ đồ, Đa-vít và toàn thể dân Chúa cũng vậy. Tuy nhiên, như bài thánh ca của Matheson đã nói rất hay, hoạn nạn không có quyền quyết định.
Thi Thiên 71:19-24
19 Lạy Đức Chúa Trời, sự công chính của Chúa
Cao đến tận trời.
Chính Ngài đã làm những công việc vĩ đại,
Lạy Đức Chúa Trời, ai giống như Ngài?
20 Chúa là Đấng đã làm cho chúng con thấy vô số gian truân, đắng cay,
Ngài sẽ khiến chúng con được sống lại
Và đem chúng con lên
Khỏi vực sâu của đất.
21 Chúa sẽ gia thêm sự tôn trọng cho con,
Và trở lại an ủi con.
22 Lạy Đức Chúa Trời của con, con cũng sẽ dùng đàn lia mà ca ngợi Chúa,
Tôn vinh sự thành tín của Ngài.
Lạy Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên,
Con sẽ dùng đàn hạc mà ca tụng Ngài.
23 Môi con sẽ reo mừng khi con ca ngợi Chúa,
Vì linh hồn con đã được Ngài cứu chuộc.
24 Suốt ngày lưỡi con cũng sẽ thuật lại sự công chính của Chúa
Vì những kẻ tìm cách hại con
Đã bị xấu hổ và nhục nhã.
Bình luận
Phục hồi sau nhiều hoạn nạn
Chúa không hứa cho bạn một con đường dễ dàng. Cuộc sống có thể vô cùng khó khăn. Tác giả Thi thiên đã nhìn thấy ‘những gian truân, đắng cay’ (c.20). Những gian truân, áp lực và lo lắng của ông không phải là ngẫu nhiên hay tầm thường. Những khó khăn thì rất nhiều và nghiêm trọng. Đa-vít cung cấp cho chúng ta một mô hình về cách phản ứng trong những trường hợp này.
Giữ vững niềm tin
Thật dễ dàng để tin cậy Chúa khi mọi việc diễn ra tốt đẹp. Thử thách là khi chúng ta phải giữ vững niềm tin giữa những khó khăn. Đừng thôi tin tưởng vào lòng nhân từ của Đức Chúa Trời: ‘Lạy Đức Chúa Trời, sự công chính của Chúa Cao đến tận trời. Chính Ngài đã làm những công việc vĩ đại, Lạy Đức Chúa Trời, ai giống như Ngài?’ (c.19).Hãy tiếp tục hy vọng
Những rắc rối của bạn sẽ không kéo dài mãi mãi. Giữa những khó khăn, vẫn có hy vọng: ‘Ngài sẽ khiến chúng con được sống lại Và đem chúng con lên Khỏi vực sâu của đất. Chúa sẽ gia thêm sự tôn trọng cho con, Và trở lại an ủi con.’ (c.20b–21). Chúa sử dụng những gian truân cho mục đích tốt. Ngài sẽ định hình tính cách của bạn thông qua chúng. Kết quả là ,Ngài sẽ gia thêm sự tôn trọng cho bạn. Ngài sẽ an ủi bạn qua những điều đó để bạn có thể an ủi người khác (2 Cô-rinh-tô 1:4).Tiếp tục thờ phượng
Hãy tiếp tục ngợi khen Đức Chúa Trời bất chấp những khó khăn: ‘Lạy Đức Chúa Trời của con, con cũng sẽ dùng đàn lia mà ca ngợi Chúa, Tôn vinh sự thành tín của Ngài. Lạy Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên, Con sẽ dùng đàn hạc mà ca tụng Ngài. Môi con sẽ reo mừng khi con ca ngợi Chúa, Vì linh hồn con đã được Ngài cứu chuộc.’ (Thi Thiên 71:22–23). Sự hiện diện của Chúa trong sự thờ phượng mang lại cho chúng ta sự bình an và an ủi, đặc biệt là trong những lúc khó khăn.
Cầu nguyện
Lạy Chúa, cảm ơn Chúa vì mặc dù con có thể gặp nhiều gian truân và cay đắng, nhưng Chúa hứa sẽ phục hồi cuộc sống của con một lần nữa. Con ca ngợi sự thành tín của Ngài.
Công vụ 6:1-7:19
Lập chức chấp sự
1 Trong lúc đó, số môn đồ gia tăng; những người Do Thái nói tiếng Hi Lạp phàn nàn, trách móc người Do Thái nói tiếng A-ram, vì những góa phụ của họ đã bị bỏ bê trong việc cấp phát lương thực hằng ngày. 2 Mười hai sứ đồ triệu tập tất cả môn đồ lại và nói: “Bỏ việc giảng dạy lời Đức Chúa Trời để phục vụ bàn ăn là điều không phải. 3 Vậy, xin anh em hãy chọn trong số mình bảy người được tiếng tốt, đầy dẫy Thánh Linh và khôn ngoan, chúng tôi sẽ giao trách nhiệm nầy cho họ. 4 Còn chúng tôi sẽ cứ chuyên tâm về sự cầu nguyện và phục vụ lời Chúa.”
5 Tất cả mọi người đều hài lòng về các lời ấy; họ đã chọn Ê-tiên là người đầy đức tin và Đức Thánh Linh, Phi-líp, Bô-cô-rơ, Ni-ca-no, Ti-môn, Ba-mê-na và Ni-cô-la là người An-ti-ốt theo Do Thái giáo. 6 Họ trình diện bảy người ấy cho các sứ đồ; các sứ đồ cầu nguyện rồi đặt tay trên những người nầy.
7 Đạo của Đức Chúa Trời ngày càng phát triển; số môn đồ tại Giê-ru-sa-lem gia tăng gấp bội. Rất nhiều thầy tế lễ cũng vâng theo đạo nữa.
Ê-tiên bị vu cáo
8 Ê-tiên được đầy ân điển và quyền năng, làm những phép mầu và dấu lạ rất lớn trong dân chúng. 9 Lúc ấy, có mấy hội viên của nhà hội gọi là nhà hội của những người tự do và những người quê ở Sy-ren, A-léc-xan-đờ-ri-a, cùng những người Do Thái ở Si-li-si và xứ A-si-a nổi lên tranh luận với Ê-tiên. 10 Nhưng họ không chống nổi lời lẽ khôn ngoan và Thánh Linh là Đấng đã ban cho ông những lời lẽ ấy,
11 nên ngầm xúi giục một số người vu cáo rằng: “Chúng tôi đã nghe nó nói những lời xúc phạm đến Môi-se và Đức Chúa Trời.”
12 Họ kích động dân chúng, các trưởng lão và các thầy thông giáo xông vào bắt và giải ông đến trước Hội đồng. 13 Họ đưa ra những nhân chứng dối, nói rằng: “Người nầy thường nói những lời xúc phạm đến nơi thánh và luật pháp. 14 Vì chúng tôi đã nghe nó nói rằng Jêsus người Na-xa-rét nầy sẽ phá hủy nơi đây và thay đổi tục lệ mà Môi-se đã truyền lại cho chúng ta.”
15 Tất cả những người ngồi tại Hội đồng đều nhìn chăm Ê-tiên và thấy mặt ông giống như mặt thiên sứ.
Bài giảng của Ê-tiên
7 1 Thầy tế lễ thượng phẩm hỏi Ê-tiên: “Có đúng như vậy không?” 2 Ê-tiên trả lời: “Thưa các anh, các cha, xin hãy nghe tôi nói! Đức Chúa Trời vinh quang đã hiện ra cùng tổ phụ chúng ta là Áp-ra-ham khi ông còn ở tại Mê-sô-pô-ta-mi, trước khi đến định cư tại Cha-ran, 3 và phán rằng: ‘Hãy ra khỏi quê hương và bà con của con mà đi đến vùng đất Ta sẽ chỉ cho.’ 4 Vậy, ông ra khỏi xứ Canh-đê và định cư tại Cha-ran. Sau khi thân phụ ông qua đời, Đức Chúa Trời khiến ông di chuyển từ nơi đó qua xứ mà quý vị hiện đang ở đây. 5 Ngài chẳng ban cho ông tài sản gì trong xứ nầy, dù một tấc đất lọt bàn chân cũng không, nhưng Ngài hứa cho ông và dòng dõi ông chiếm hữu vùng đất nầy, mặc dù bấy giờ ông chưa có con. 6 Đức Chúa Trời cho biết rằng dòng dõi ông sẽ là kiều dân nơi đất khách, người ta sẽ bắt họ làm nô lệ và bạc đãi họ trong bốn trăm năm. 7 Đức Chúa Trời phán: ‘Nhưng Ta sẽ phán xét dân tộc đã bắt họ làm nô lệ; sau đó, họ sẽ ra khỏi và thờ phượng Ta tại nơi nầy.’ 8 Đức Chúa Trời ban cho ông giao ước qua lễ cắt bì. Vậy, khi Áp-ra-ham đã sinh một con trai là Y-sác thì cắt bì cho con trong ngày thứ tám. Y-sác cắt bì cho Gia-cốp và Gia-cốp cũng làm như vậy cho mười hai tổ phụ.
9 Các tổ phụ ganh tị với Giô-sép, nên bán ông qua Ai Cập; nhưng Đức Chúa Trời ở cùng ông. 10 Ngài giải cứu ông khỏi mọi hoạn nạn, ban cho ông ân điển và sự khôn ngoan trước mặt Pha-ra-ôn, vua Ai Cập; vua bổ nhiệm ông làm người lãnh đạo Ai Cập và cả hoàng gia.
11 Bấy giờ, có một nạn đói xảy ra trong cả nước Ai Cập và Ca-na-an, là một tai họa lớn khiến cho các tổ phụ của chúng ta không tìm được thực phẩm. 12 Khi Gia-cốp nghe ở Ai Cập có lúa mì, ông sai các tổ phụ chúng ta qua đó lần thứ nhất. 13 Đến lần thứ hai, Giô-sép mới tỏ cho anh em biết về mình; do đó, Pha-ra-ôn cũng biết gia đình Giô-sép nữa. 14 Giô-sép sai rước Gia-cốp là cha mình và cả nhà, tổng cộng là bảy mươi lăm người. 15 Vậy, Gia-cốp xuống Ai Cập rồi chết tại đó, các tộc trưởng chúng ta cũng vậy; 16 hài cốt họ được đem về Si-chem, và chôn trong mộ mà Áp-ra-ham đã bỏ tiền mua của các con trai Hê-mô ở Si-chem.
17 Khi gần đến thời kỳ Đức Chúa Trời làm ứng nghiệm lời hứa với Áp-ra-ham, dân số của chúng ta ở Ai Cập cứ tiếp tục gia tăng gấp bội, 18 cho đến khi có một vua khác lên ngôi cai trị Ai Cập và không biết đến Giô-sép. 19 Vua nầy mưu hại nòi giống chúng ta và ngược đãi các tổ phụ chúng ta, ép buộc họ phải vứt bỏ các trẻ sơ sinh, không để cho chúng sống.
Bình luận
Được giải cứu khỏi mọi gian truân
Đôi khi có một sự cám dỗ để lý tưởng hóa cuộc sống của hội thánh thời đầu – như thể họ là hội thánh hoàn hảo và không có vấn đề gì cả. Chúng ta cần đọc bức tranh bình dị của hội thánh trong Công vụ 2 cùng với các sự kiện của Công vụ 6 và dĩ nhiên, không quên tất cả những khó khăn của Phao-lô trong các bức thư của ông. Hội thánh đầu tiên có rất nhiều rắc rối. Đừng ngạc nhiên bởi bất kỳ điều nào sau đây trong hội thánh ngày nay:
- Phàn nàn
Các nhà lãnh đạo giỏi đánh giá trận chiến một cách cẩn thận. Họ không tham gia vào mọi thứ, nhưng họ chịu trách nhiệm về mọi thứ. Các sứ đồ phải đối mặt với lời phàn nàn chính đáng rằng ‘những góa phụ của họ đã bị bỏ bê trong việc cấp phát lương thực hằng ngày’ (Công vụ 6:1). Tuy nhiên, họ cần tập trung vào nhiệm vụ chính của mình: ‘sự cầu nguyện và phục vụ lời Chúa’ (c.4). Giải pháp nằm ở (thường xảy ra như vậy) sự ủy thác hiệu quả.
Các sứ đồ giải quyết vấn đề này bằng cách chọn ra một nhóm người sẽ “phục vụ bàn ăn” (c.2). Họ đã chọn những người ‘đầy Thánh Linh và sự khôn ngoan’ (c.3). Kết quả là họ đã giữ được sự tập trung của mình và ‘lời Chúa được rao truyền’, và số lượng môn đồ gia tăng đáng kể (c.7). Những nhà lãnh đạo giỏi ủy thác và đưa những người phục vụ vào những ân tứ và chức vụ Chúa ban cho họ.
- Chống đối
Một nhóm chống đối hội thánh đã “kích động dân chúng” (c.12) và “làm chứng dối” (c.13). Họ bóp méo lời của Ê-tiên và nói: ‘Người nầy thường nói những lời xúc phạm đến nơi thánh và luật pháp’ (c.13).
- Sợ thay đổi
Một số ý kiến phản đối xuất phát từ nỗi sợ thay đổi. Họ nói: ‘Vì chúng tôi đã nghe nó nói rằng Jêsus người Na-xa-rét nầy sẽ phá hủy nơi đây và thay đổi tục lệ mà Môi-se đã truyền lại cho chúng ta.’ (c.14).
Họ nhận ra rằng họ không thể rời mắt khỏi Ê-tiên, người có ‘gương mặt như thiên sứ’ (c.15). Ông đã bảo vệ mình. Ông kể lại lịch sử của dân Chúa và trích dẫn những phần lịch sử đặc biệt liên quan đến hoàn cảnh của ông. Ông nói về Giô-sép, ‘Các tổ phụ ganh tị với Giô-sép, nên bán ông qua Ai Cập; nhưng Đức Chúa Trời ở cùng ông. Ngài giải cứu ông khỏi mọi hoạn nạn, ban cho ông ân điển và sự khôn ngoan...’ (7:9–10), rõ ràng là giống như cách Đức Chúa Trời ban cho Ê-tiên sự khôn ngoan (xem 6:10).
Sự giải cứu của chính Ê-tiên chỉ đến trong sự tử vì đạo. Ông “thấy vinh quang của Đức Chúa Trời và Đức Chúa Jêsus đứng bên phải Đức Chúa Trời” (7:55), và Ê-tiên được giải cứu đời đời.
Cầu nguyện
Lạy Chúa, xin giúp con không bị những khó khăn làm chùn bước, nhưng giống như Sê-tiên, được tràn đầy đức tin và Chúa Thánh Linh. Xin cho chúng con thấy lời Chúa được lan rộng và số người theo Chúa mỗi ngày một đông hơn.
2 Sa-mu-ên 15:13-16:14
Đa-vít trốn khỏi Giê-ru-sa-lem
13 Có người đến báo tin cho Đa-vít: “Lòng dân Y-sơ-ra-ên đã nghiêng về Áp-sa-lôm.”
14 Vì vậy, Đa-vít nói với tất cả quần thần đang ở với mình tại Giê-ru-sa-lem: “Hãy trỗi dậy, chúng ta phải chạy trốn ngay. Nếu không, chúng ta không thể thoát khỏi Áp-sa-lôm được. Hãy nhanh chóng đi khỏi đây, kẻo nó sẽ đuổi kịp, giáng họa cho chúng ta và dùng gươm giết hại dân trong thành.”
15 Quần thần của vua thưa: “Vâng, bất cứ việc gì bệ hạ là chúa chúng tôi quyết định, thì các đầy tớ bệ hạ sẵn sàng làm theo.”
16 Vậy, vua ra đi và toàn thể hoàng gia cùng đi theo. Nhưng vua để lại mười cung phi để giữ cung điện. 17 Vua đi trước, mọi người theo sau và họ dừng lại ở tòa nhà cuối cùng. 18 Các thuộc hạ của vua đều vượt qua vua. Tất cả người Kê-rê-thít, người Phê-lê-thít và sáu trăm người Ghi-tít từ Gát đến theo vua, đều vượt lên đi trước mặt vua.
19 Vua nói với Y-tai, người Ghi-tít: “Tại sao ngươi cũng muốn đi với chúng ta? Hãy trở về và ở lại với vua, vì ngươi là một người ngoại quốc đã rời quê hương mà sống lưu vong. 20 Ngươi mới đến hôm qua mà hôm nay ta lại để cho ngươi đi lang thang với chúng ta, trong khi ta đi mà không biết sẽ về đâu sao? Hãy trở về và dẫn các anh em người Ghi-tít theo ngươi. Nguyện sự nhân từ và sự thành tín của Chúa ở với ngươi!”
21 Nhưng Y-tai thưa với vua: “Thật như Đức Giê-hô-va hằng sống và bệ hạ là chúa tôi đang sống, bệ hạ là chúa tôi ở đâu thì dù sống hay chết, đầy tớ của bệ hạ cũng sẽ ở đó.”
22 Vua Đa-vít nói với Y-tai: “Hãy tiến lên và vượt qua.” Vậy, Y-tai người Ghi-tít vượt qua, cùng với tất cả những người của ông và trẻ con theo ông.
23 Cả xứ đều khóc lớn tiếng trong khi mọi người đi qua. Vua qua suối Xết-rôn, cùng tất cả dân chúng tiến về hướng hoang mạc.
24 Ở đó cũng có Xa-đốc và tất cả người Lê-vi khiêng Hòm Giao Ước của Đức Chúa Trời. Họ đặt Hòm Giao Ước của Đức Chúa Trời xuống, rồi A-bia-tha đi lên trước cho đến khi tất cả dân chúng đã ra khỏi thành.
25 Vua nói với Xa-đốc: “Hãy đem Hòm Giao Ước của Đức Chúa Trời vào trong thành. Nếu ta được ơn trước mặt Đức Giê-hô-va, Ngài sẽ đem ta trở về, cho ta thấy Hòm Giao Ước và nơi ngự của Ngài. 26 Nhưng nếu Ngài phán: ‘Ta không hài lòng ngươi,’ thì nguyện Ngài làm cho ta theo điều gì Ngài thấy là tốt!”
27 Vua lại nói với thầy tế lễ Xa-đốc: “Nầy, hãy trở về thành bình an, cùng với hai con của các ngươi: A-hi-mát, con của ngươi, và Giô-na-than, con của A-bia-tha. 28Còn ta, ta sẽ đợi tại các chỗ qua sông vào hoang mạc, cho đến khi có người từ các ngươi đến báo tin cho ta.” 29 Vậy, Xa-đốc và A-bia-tha đem Hòm Giao Ước của Đức Chúa Trời trở về Giê-ru-sa-lem, và họ ở lại đó.
30 Đa-vít đi lên núi Ô-liu, vừa đi vừa khóc, trùm đầu lại và đi chân đất. Tất cả những người đi theo vua cũng trùm đầu, vừa đi vừa khóc. 31 Người ta đến báo tin cho Đa-vít: “A-hi-tô-phe cũng ở trong nhóm người âm mưu cùng với Áp-sa-lôm.” Đa-vít cầu nguyện: “Lạy Đức Giê-hô-va! Xin làm cho kế hoạch của A-hi-tô-phe hóa ra ngu xuẩn.”
Hu-sai làm nội gián cho Đa-vít
32 Khi Đa-vít đã lên đến đỉnh núi, nơi người ta thờ phượng Đức Chúa Trời, thì Hu-sai, người Ạt-kít, đến đón người với áo xé rách và đầu đầy bụi đất. 33 Đa-vít nói với ông ấy: “Nếu ngươi đi với ta thì ngươi sẽ trở nên gánh nặng cho ta. 34 Nhưng nếu ngươi trở về thành và nói với Áp-sa-lôm rằng: ‘Thưa bệ hạ, tôi sẽ là đầy tớ của bệ hạ. Trước đây, tôi là đầy tớ của vua cha thể nào thì bây giờ tôi sẽ là đầy tớ của bệ hạ thể ấy’. Vậy, ngươi sẽ vì ta làm hỏng kế hoạch của A-hi-tô-phe. 35 Chẳng phải các thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha đang ở với ngươi đó sao? Tất cả những gì ngươi nghe được từ cung vua, hãy báo lại cho các thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha. 36 Hai con trai của họ là A-hi-mát, con của Xa-đốc, và Giô-na-than, con của A-bia-tha, vẫn ở đó với họ. Ngươi sẽ nhờ chúng báo cho ta mọi điều ngươi nghe được.”
37 Vậy Hu-sai, cố vấn của Đa-vít, trở về thành trong khi Áp-sa-lôm vào Giê-ru-sa-lem.
Đa-vít và Xíp-ba
1 Khi Đa-vít vừa đi qua khỏi đỉnh núi một chút thì Xíp-ba, đầy tớ của Mê-phi-bô-sết, đến đón vua với hai con lừa chở hai trăm ổ bánh, một trăm bánh nho khô, một trăm bánh trái vả, và một bầu rượu nho.
2 Vua hỏi Xíp-ba: “Ngươi định làm gì với những thứ nầy?”
Xíp-ba trả lời: “Các con lừa thì để cho người trong hoàng tộc cưỡi, bánh và trái cây dùng làm thức ăn cho các thanh niên, còn rượu thì để cho những người yếu sức giữa hoang mạc uống.”
3 Vua hỏi: “Vậy, con trai của chủ ngươi ở đâu?”
Xíp-ba thưa: “Người ở lại Giê-ru-sa-lem, vì nói rằng: ‘Hôm nay nhà Y-sơ-ra-ên sẽ trả lại cho ta vương quốc của ông cha ta.’”
4 Vua nói với Xíp-ba: “Vậy, mọi vật thuộc về Mê-phi-bô-sết thì nay là của ngươi.” Xíp-ba thưa: “Tôi xin lạy tạ bệ hạ. Ước gì tôi được ơn trước mặt bệ hạ là chúa tôi!”
Đa-vít và Si-mê-i
5 Khi vua Đa-vít đến Ba-hu-rim, có một người thuộc dòng dõi nhà Sau-lơ, tên là Si-mê-i, con của Ghê-ra, từ nơi ấy đi ra. Người nầy vừa đi vừa nguyền rủa. 6 Hắn ném đá vào Đa-vít và các thuộc hạ của vua, dù có cả quân đội và các dũng sĩ bảo vệ bên phải và bên trái vua. 7 Si-mê-i rủa sả Đa-vít rằng: “Hãy cút đi, cút đi! Tên vấy máu, kẻ gian ác kia! 8 Đức Giê-hô-va đã khiến máu của nhà Sau-lơ, mà ngươi đã chiếm ngôi, đổ lại trên ngươi. Đức Giê-hô-va trao vương quyền vào tay Áp-sa-lôm, con của ngươi. Bây giờ, ngươi bị hoạn nạn vì ngươi là một tên vấy máu.” 9 Lúc ấy, A-bi-sai, con của Xê-ru-gia, thưa với vua: “Tại sao con chó chết kia dám nguyền rủa bệ hạ là chúa tôi? Hãy để tôi đi chém đầu nó.”
10 Nhưng vua nói: “Hỡi các con của Xê-ru-gia, việc của ta can gì đến các ngươi? Nếu Si-mê-i rủa sả vì Đức Giê-hô-va đã phán với người rằng: ‘Hãy rủa sả Đa-vít,’ thì ai dám nói với người: ‘Tại sao ngươi làm như vậy?’”
11 Rồi Đa-vít nói với A-bi-sai và các đầy tớ mình: “Kìa, con ruột ta do chính ta sinh ra còn tìm hại mạng sống ta, huống chi người Bên-gia-min nầy! Hãy để mặc nó, hãy để nó nguyền rủa, vì Đức Giê-hô-va bảo nó làm vậy. 12 Có lẽ Đức Giê-hô-va sẽ nhìn thấy sự khốn khổ của ta, và sẽ lấy phước lành trả lại cho ta thay vì lời nguyền rủa của nó hôm nay.”
13 Đa-vít và các thuộc hạ cứ tiếp tục hành trình, trong khi Si-mê-i đi theo sườn núi đối diện với Đa-vít. Hắn vừa đi vừa nguyền rủa vừa ném đá Đa-vít, và hất tung bụi đất lên. 14 Khi vua và tất cả những người theo vua đến nơi thì ai nấy đều rất mệt mỏi, nên vua nghỉ lấy sức tại đó.
Bình luận
Được tươi mới trong những gian truân
Con trai riêng của Đa-vít là Áp-sa-lôm đã chống lại ông và Đa-vít được cho biết rằng “lòng của dân Y-sơ-ra-ên hướng về Áp-sa-lôm” (15:13). Đây hẳn là một tin tức đau lòng. Đa-vít, một người vĩ đại của Đức Chúa Trời, một vị vua của dân sự Đức Chúa Trời và là một 'hình mẫu' của Đấng Christ (thực sự là tổ tiên của Đấng Christ), đã phải đối mặt với nhiều rắc rối trong cuộc sống của mình. Nếu bạn phải đối mặt với những loại rắc rối này trong cuộc sống, đừng ngạc nhiên về chúng hoặc nghĩ rằng bạn đã làm sai điều gì đó. Đôi khi rắc rối đến chỉ vì bạn đang làm điều gì đó đúng đắn.
1. Nước mắt
Chúng ta thấy David buồn như thế nào. Ông ‘đi lên Núi Ô-liu, vừa đi vừa khóc; đầu trùm khăn, chân đi đất” (c.30). Tất cả mọi người cũng ‘vừa đi lên vừa khóc’ (c.30). Thật vậy, ‘cả xứ khóc lóc’ (c.23).
2. Thất vọng
Không chỉ con riêng của Đa-vít chống lại ông mà Mê-phi-bô-sết cũng không trung thành với ông mặc dù Đa-vít đã hết lòng giúp đỡ ông. Ông ở lại Giê-ru-sa-lem vì nghĩ rằng: ‘Hôm nay nhà Y-sơ-ra-ên sẽ trả lại cho ta vương quốc của ông cha ta’ (16:3). Thật thất vọng khi biết sự bất trung đến từ chính những người chúng ta yêu thương sâu sắc.
3. Chỉ trích
Si-mê-i la hét lăng mạ, ném đá và nguyền rủa Đa-vít. David không tìm cách trả thù. Thay vào đó, ông chọn trao vấn đề cho Chúa (c.11-12).
4. Kiệt sức
Đa-vít ‘và tất cả những người theo vua đến nơi thì ai nấy đều rất mệt mỏi’ (c.14). Khi chúng ta đọc về những gì Đa-vít đã trải qua, không có gì đáng ngạc nhiên khi ông ấy thực sự 'mệt mỏi'.
Đời sống Cơ Đốc nhân không bao giờ là yên ổn và không có những khó khăn, nước mắt, buồn phiền và thất vọng. Tuy nhiên, điều khác biệt của dân Chúa là mối quan hệ của họ với Chúa.
Trong khó khăn của mình, Đa-vít cầu nguyện: ‘Lạy Đức Giê-hô-va! Xin làm cho kế hoạch của A-hi-tô-phe hóa ra ngu xuẩn’ (15:31). Lời cầu nguyện của ông ấy đã được đáp lại – nhưng không theo cách ông mong đợi. A-hi-tô-phe đưa ra lời khuyên hay, nhưng lại bị từ chối. Vì vậy, Đức Chúa Trời đã đáp ứng tinh thần của lời cầu nguyện đó (xem 17:14).
Giữa lúc kiệt sức, Đa-vít và toàn dân đã ‘nghỉ lấy sức ’ (16:14). Đôi khi bạn chỉ cần nghỉ ngơi và thả lỏng để lấy sức và làm mới về thể chất, tinh thần và cảm xúc. Chúng ta không được biết chính xác Đa-vít đã làm điều này như thế nào. Tuy nhiên, nếu dựa vào các bài Thi Thiên, thì chúng ta biết rằng chính nhờ mối quan hệ mật thiết với Đức Chúa Trời mà ông đã tìm thấy sự tươi mới.
Ngoài ra, chắc chắn Đa-vít đã cảm thấy tươi mới trước lòng trung thành của các bạn ông là Xa-đốc (15:24 trở đi), Hu-sai (c.37), Xíp-ba (16:1-4) và Y-tai, người đã nói với ông: 'bệ hạ là chúa tôi ở đâu thì dù sống hay chết, đầy tớ của bệ hạ cũng sẽ ở đó' (15:21).
Cầu nguyện
Lạy Chúa, cảm ơn Chúa vì không có gian truân nào mà Chúa không giải cứu con. Chắc chắn cuối cùng là sự sống đời đời cùng sự hiện diện của Chúa. Cảm ơn Chúa vì giữa những khó khăn của con, con có thể cầu nguyện với Ngài và được tưới mới bởi sự hiện diện của Chúa (Công vụ 3:19).
Pippa chia sẻ
Trong Thi Thiên 71:24 có nói,
‘Suốt ngày lưỡi con cũng sẽ thuật lại sự công chính của Chúa.’
Tôi thấy dễ bị cuốn theo mọi rắc rối của thế gian hơn là ghi nhớ mọi điều Chúa Giê-su đã làm. Nhưng khi tôi dành thời gian để ghi nhớ, thế giới quan của tôi thay đổi và Chúa vĩ đại hơn và các vấn đề của tôi nhỏ đi.
App
Tải xuống ứng dụng Kinh Thánh Trong Một Năm dành cho thiết bị iOS hoặc Android và đọc theo mỗi ngày.
Đăng ký ngay bây giờ để nhận Kinh thánh trong một năm trong hộp thư đến của bạn mỗi sáng. Bạn sẽ nhận được một email mỗi ngày.
Book
Kinh thánh trong một năm bình luận có sẵn như là một cuốn sách.
- Mua từ Cửa hàng Alpha
- [Mua từ Nhà sách CLC](https://clcbookshops.com/product/bible-in-one-year-the-a-commentary-by-nicky-gumbel-hard-cover-gumbel-nicky-hodder-stoughton- 9781473677067)
Tham khảo
George Matheson (1882).
Trừ khi có quy định khác, các trích dẫn Kinh thánh được lấy từ Kinh thánh, Phiên bản quốc tế mới được Anh hóa, Bản quyền © 1979, 1984, 2011 Biblica, trước đây là Hiệp hội Kinh thánh Quốc tế. Được sử dụng dưới sự cho phép của Hodder & Stoughton Publishers, một công ty của Hachette UK. Đã đăng ký Bản quyền. 'NIV' là nhãn hiệu đã đăng ký của Biblica. Nhãn hiệu Vương quốc Anh số 1448790.
Thánh Kinh được đánh dấu (MSG) lấy từ The Message. Bản quyền © 1993, 1994, 1995, 1996, 2000, 2001, 2002. Được sử dụng dưới sự cho phép của NavPress Publishing Group.