Ngày 180

Xung đột quyền lực

Khôn ngoan Thi Thiên 78:32-39
Tân ước Công vụ 18:9-19:13
Cựu Ước 1 Các Vua 20:1-21:29

Giới thiệu

Vài năm trước, Đa-vít (không phải tên thật), một luật sư trẻ, tham gia nhóm nhỏ của chúng tôi ở Alpha. Vào đêm đầu tiên, anh ấy nói với chúng tôi rằng anh ấy là người vô thần và đến với mục đích duy nhất là phá rối, điều mà anh ấy luôn cố gắng thực hiện mỗi khi đến. Không giống như nhiều người đến với thái độ này, anh ấy không hề thay đổi trong suốt khóa học.

Sau bài nói về chủ đề ‘Làm thế nào tôi có thể chống lại cái ác?’, một phụ nữ trẻ tên Sarah (không phải tên thật), không tin Chúa, nói rằng cô nhất định không tin vào quyền lực của cái ác. Đây là một trở ngại lớn cản trở cô trở thành một Cơ đốc nhân.

Nhưng sau buổi tối hôm đó, Đa-vít trở nên vô cùng tức giận mà không rõ lý do và như thể bị một thế lực ma quỷ nào đó kiểm soát, anh ta đã dùng vũ lực đe dọa một người giúp đỡ trong nhóm chúng tôi. Sarah tình cờ chứng kiến vụ việc. Cô nhìn thấy quyền năng của Chúa đang hoạt động trong phản ứng nhẹ nhàng, tự chủ của người giúp đỡ. Đôi mắt tâm linh của cô đã được mở ra. Cô đã đặt niềm tin của mình vào Chúa Giê-su đêm đó.

John Wimber đã định nghĩa 'cuộc xung đột quyền lực' là sự xung đột giữa vương quốc của Chúa và vương quốc của Satan.

Sứ đồ Phao-lô viết: ‘Cuộc chiến đấu của chúng ta không phải là chống lại thịt và máu, mà là… chống lại các thần dữ’ (Ê-phê-sô 6:12). Sức mạnh của Chúa ở trong bạn lớn hơn rất nhiều so với sức mạnh của ma quỷ.

Khôn ngoan

Thi Thiên 78:32-39

32Dù đến thế, họ vẫn còn phạm tội,
   Không tin các phép mầu của Ngài.
  33Vì thế, Ngài làm cho các ngày của họ tiêu tan như hơi thở,
   Năm tháng của họ kết thúc trong kinh hoàng.
  34Khi Ngài đánh giết họ, họ mới cầu hỏi Ngài;
   Họ trở lại và hết lòng tìm kiếm Đức Chúa Trời.
  35Họ nhớ lại rằng Đức Chúa Trời là vầng đá của họ,
   Đức Chúa Trời Chí Cao là Đấng cứu chuộc mình.
  36Nhưng họ lấy miệng tâng bốc Chúa,
   Dùng lưỡi dối gạt Ngài.
  37Lòng họ chẳng khắng khít với Ngài,
   Họ cũng không trung tín trong giao ước với Ngài.
  38Nhưng vì lòng thương xót,
   Ngài tha thứ tội ác
   Và chẳng hủy diệt họ;
  Nhiều khi Ngài phải nén cơn giận,
   Không nổi trận lôi đình.
  39Ngài nhớ lại rằng họ chỉ là xác thịt,
   Một hơi thở thoáng qua, không trở lại.

Bình luận

Hiểu bản chất của ma quỷ

Đức Chúa Trời muốn chúng ta học hỏi từ những sai lầm của mình và không tiếp tục lặp đi lặp lại cùng một tội lỗi. Lịch sử của dân Chúa là, ‘bất chấp’ tất cả những gì Chúa đã làm cho họ, ‘họ vẫn tiếp tục phạm tội’ (c.32a).

Thiên Chúa, vì tình yêu dành cho chúng ta, tôn trọng tự do của chúng ta. Mặc dù Ngài có quyền lực để thống trị trên sự tự do của chúng ta, Ngài không làm vậy. Ngài đã hành động một cách siêu nhiên thay mặt cho dân Ngài. Thế mà, họ ‘không tin các phép mầu của Ngài.’ (c.32b).

Ngài kỷ luật họ và họ sẽ trở về với Ngài (c.34). 'Nhưng họ lấy miệng tâng bốc Chúa, Dùng lưỡi dối gạt Ngài. Lòng họ chẳng khắng khít với Ngài, Họ cũng không trung tín trong giao ước với Ngài.’ (c.36–37). Thế mà hết lần này đến lần khác Ngài đầy lòng trắc ẩn và thương xót, tha thứ ‘tội ác Và chẳng hủy diệt họ (c.38).

Tại sao điều ác dường như thường thắng thế bất chấp quyền năng của Đức Chúa Trời? Có lẽ đoạn kinh thánh này cho chúng ta một phần câu trả lời. Nó không đơn giản là sự đối đầu giữa sức mạnh siêu nhiên của Đức Chúa Trời và sức mạnh siêu nhiên của ma quỷ. Con người và tự do của con người là một phần của phương trình đó. Như sứ đồ Gia-cơ viết, ‘mỗi người bị cám dỗ bởi chính dục vọng mình lôi cuốn và quyến dụ’ (Gia-cơ 1:14).

Khi bạn đọc về quyền năng của Đức Chúa Trời trong thi thiên này, hãy nhớ rằng, nhờ Đức Thánh Linh, quyền năng đó hiện đang sống trong bạn.

Cầu nguyện

Lạy Chúa, cảm ơn Chúa vì lòng thương xót và sự tha thứ của Ngài và vì sức mạnh của Chúa Thánh Linh đang sống trong con. Xin giúp con luôn trung tín với Ngài (Thi Thiên 78:37).

Tân ước

Công vụ 18:9-19:13

9Ban đêm, Chúa phán với Phao-lô trong một khải tượng: “Đừng sợ! Nhưng hãy nói và chớ làm thinh; 10Ta ở cùng con, chẳng ai tấn công, làm hại con được đâu, vì Ta có nhiều người trong thành nầy.” 11Phao-lô ở lại đó một năm sáu tháng, dạy lời Đức Chúa Trời cho họ.
12Nhưng khi Ga-li-ôn đang làm tổng đốc tỉnh A-chai, người Do Thái hiệp lại tấn công Phao-lô và đưa ông ra tòa án. 13Họ tố cáo: “Tên nầy xúi giục dân chúng thờ phượng Đức Chúa Trời một cách trái luật pháp.” 14Khi Phao-lô sắp mở miệng trả lời thì Ga-li-ôn bảo dân Do Thái: “Hỡi người Do Thái, nếu đây là vấn đề phạm pháp hay tội ác thì ta có lý do để kiên nhẫn nghe các ngươi. 15Nhưng vì đây là vấn đề tranh biện về ngôn từ, danh hiệu và luật pháp riêng của các ngươi nên hãy tự xử lấy; ta không muốn xét xử những việc đó đâu.” 16Rồi ông đuổi họ ra khỏi tòa án. 17Bấy giờ, họ bắt Sốt-then, viên quản lý nhà hội, đánh đòn trước tòa án, nhưng Ga-li-ôn chẳng quan tâm đến việc đó.

Trở về An-ti-ốt

18Phao-lô ở lại Cô-rinh-tô lâu ngày, rồi từ giã anh em, đáp tàu qua Sy-ri cùng với Pê-rít-sin và A-qui-la. Ở Sen-cơ-rê, ông xuống tóc vì có lời thề nguyện 19Khi họ đến Ê-phê-sô, Phao-lô chia tay các bạn mình, rồi vào nhà hội biện luận với những người Do Thái. 20Họ mời ông ở lại một thời gian nữa, nhưng ông từ chối. 21Ông giã từ họ và nói: “Nếu Đức Chúa Trời muốn, tôi sẽ trở lại với anh em.” Rồi ông xuống tàu rời Ê-phê-sô.
22Khi đến Sê-sa-rê, ông lên Giê-ru-sa-lem chào thăm Hội Thánh, rồi lại xuống An-ti-ốt. 23Sau khi ở đó ít lâu, ông lên đường, lần lượt đi khắp Ga-la-ti và Phi-ri-gi, làm cho tất cả môn đồ được vững mạnh.

A-pô-lô tại Ê-phê-sô và Cô-rinh-tô

24Bấy giờ, có một người Do Thái tên A-pô-lô, quê ở A-léc-xan-đờ-ri-a, đến Ê-phê-sô. Ông có tài hùng biện và am hiểu Kinh Thánh. 25Ông đã học đạo Chúa, có tinh thần sốt sắng rao giảng và dạy dỗ một cách chính xác những điều về Đức Chúa Jêsus, mặc dù ông chỉ biết báp-têm của Giăng mà thôi. 26Ông bắt đầu giảng một cách dạn dĩ trong nhà hội. Khi Pê-rít-sin và A-qui-la nghe ông giảng, họ đem ông về nhà, giải nghĩa đạo Đức Chúa Trời cho ông kỹ càng hơn. 27Khi A-pô-lô muốn đi qua A-chai, anh em khích lệ ông và viết thư dặn các môn đồ phải tiếp đãi ông tử tế. Khi đến nơi, ông giúp đỡ rất nhiều cho những người đã nhờ ân điển mà tin Chúa, 28vì ông đã công khai phản bác người Do Thái một cách mạnh mẽ, dùng Kinh Thánh minh chứng rằng Đức Chúa Jêsus chính là Đấng Christ.

19

Phao-lô tại Ê-phê-sô

1Trong khi A-pô-lô ở Cô-rinh-tô, thì Phao-lô đi đường xuyên nội địa, đến Ê-phê-sô. Gặp một số môn đồ ở đó, 2ông hỏi họ: “Từ khi tin, anh em đã nhận lãnh Đức Thánh Linh chưa?”

Họ trả lời: “Chúng tôi chưa từng nghe nói có Đức Thánh Linh nào cả.”

3Ông lại hỏi: “Vậy anh em đã nhận báp-têm nào?” Họ đáp: “Báp-têm của Giăng.”

4Phao-lô nói: “Giăng đã làm báp-têm về sự ăn năn tội, bảo dân chúng phải tin Đấng sẽ đến sau mình, nghĩa là tin Đức Chúa Jêsus.” 5Nghe vậy, họ nhận báp-têm nhân danh Chúa là Đức Chúa Jêsus. 6Khi Phao-lô đặt tay lên thì Đức Thánh Linh giáng trên họ; họ nói tiếng lạ và lời tiên tri. 7Tổng cộng khoảng mười hai người.
8Phao-lô vào nhà hội, giảng dạy một cách dạn dĩ, biện luận và thuyết phục người nghe về vương quốc Đức Chúa Trời suốt ba tháng. 9Nhưng có mấy người ngoan cố, không chịu tin, lại còn gièm chê đạo Chúa trước mặt dân chúng nên ông rút lui khỏi họ, đem các môn đồ riêng ra, và hằng ngày thảo luận trong trường học của Ti-ra-nu. 10Việc nầy tiếp tục trong hai năm, đến nỗi mọi người ở A-si-a, cả người Do Thái lẫn người Hi Lạp, đều được nghe đạo Chúa.

11Đức Chúa Trời dùng tay Phao-lô làm các phép lạ phi thường, 12đến nỗi người ta lấy khăn và áo choàng ông đã dùng đặt trên các bệnh nhân thì bệnh tật biến mất và tà linh bị trục xuất khỏi họ.

13Bấy giờ có mấy thầy phù thủy người Do Thái đi từ nơi nầy đến nơi khác, cũng thử lấy danh Chúa là Đức Chúa Jêsus đuổi tà linh khỏi những kẻ bị ám. Họ nói: “Ta nhân danh Chúa là Đức Chúa Jêsus, Đấng mà Phao-lô rao giảng, truyền lệnh chúng bay.”

Bình luận

Thẩm quyền quyền trên sức mạnh của cái ác

Được tràn đầy quyền năng của Chúa Thánh Linh, sứ đồ Phao-lô đã đối chất với quyền lực của ma quỷ. Ông đối mặt với việc ‘người Do Thái hiệp lại tấn công’ (18:12). ‘Một đêm nọ, Chúa phán với Phao-lô trong một khải tượng: “Đừng sợ! Nhưng hãy nói và chớ làm thinh; Ta ở cùng con, chẳng ai tấn công, làm hại con được đâu, vì Ta có nhiều người trong thành nầy”’ (c.9–10). “Phao-lô ở lại đó một năm sáu tháng, dạy lời Đức Chúa Trời cho họ” (c.11).

Có lẽ Chúa đã nói với Phao-lô theo cách này vì ông bị cám dỗ khi đối mặt với điều ác (bị lôi ra tòa một lần nữa vì những lời buộc tội bịa đặt) khiến ông sợ hãi, từ bỏ việc nói và giữ im lặng. Đừng bỏ cuộc khi đối mặt với sự chống đối.

Phao-lô nhìn thấy quyền lực giữa thiện và ác: 'Đức Chúa Trời dùng tay Phao-lô làm các phép lạ phi thường, đến nỗi người ta lấy khăn và áo choàng ông đã dùng đặt trên các bệnh nhân thì bệnh tật biến mất và tà linh bị trục xuất khỏi họ.' (19:11– 12).

Quyền năng của Đức Chúa Trời trong chức vụ của Phao-lô ấn tượng đến nỗi ngay cả những người không phải là tín đồ Đấng Christ cũng cố gắng cầu ‘danh Chúa Giê-su cho những người bị quỷ ám’. Họ nói: “Ta nhân danh Chúa là Đức Chúa Jêsus, Đấng mà Phao-lô rao giảng, truyền lệnh chúng bay”’ (c.13). Trong bài suy nguyện ngày mai chúng ta sẽ thấy sự nguy hiểm của cách thức này (c.14–16). Nỗ lực 'khai thác quyền năng' danh Chúa Giê-su của những người trừ quỷ Do Thái này đã gây ra những hậu quả tai hại.

Thánh Phao-lô đã chiến thắng quyền lực ma quỷ nhờ quyền năng Chúa Giê-su làm phép lạ. Đây là một phần của sự đa chiều trong cách mà Đức Thánh Linh làm việc trong chức vụ của Phao-lô. Chúng ta thấy ở đây một số khía cạnh khác của mục vụ mà chúng ta cần đào tạo. Và các trường thần học, trường đào tạo và môn đồ hóa của tất cả các thành viên hội thánh cần có:

1. Giảng dạy
‘Phao-lô ở lại đó một năm sáu tháng, dạy lời Đức Chúa Trời cho họ’ (18:11).

2. Kèm cặp
Phao-lô đã dành rất nhiều thời gian để “làm vững mạnh tất cả các môn đồ” (c.23). Pê-rít-sin và A-qui-la có lẽ nằm trong số những người được ông hướng dẫn. Thường thì những người được cố vấn tốt sẽ trở thành những người cố vấn tốt nhất.

Chẳng hạn, Bê-rít-sin và A-qui-la sau đó đã hướng dẫn A-pô-lô. A-pô-lô là người ‘có tài hùng biện và am hiểu Kinh Thánh. Ông đã học đạo Chúa, có tinh thần sốt sắng rao giảng và dạy dỗ một cách chính xác những điều về Đức Chúa Jêsus’ (c.24–25).

Bê-rít-sin và A-qui-la đem ông về nhà. “Khi Pê-rít-sin và A-qui-la nghe ông giảng, họ đem ông về nhà, giải nghĩa đạo Đức Chúa Trời cho ông kỹ càng hơn” (c.26). Sau đó, ông thậm chí còn trở nên hữu ích hơn. “Ông giúp đỡ rất nhiều cho những người đã nhờ ân điển mà tin Chúa” (c.27).

3. ‘Mục vụ’ Chúng ta thấy một ví dụ về 'chức vụ' trong quyền năng của Chúa Thánh Linh. ‘Phao-lô đặt tay trên [người Ê-phê-sô], Đức Thánh Linh giáng trên họ, họ nói tiếng lạ và lời tiên tri’ (19:6). Mỗi tuần Alpha, chúng ta có đặc ân to lớn là đặt tay trên mọi người và cầu nguyện cho họ được tràn đầy Chúa Thánh Linh.

4. Thảo luận Phao-lô ‘hằng ngày thảo luận trong trường học của Ti-ra-nu' (c.9). Nhóm nhỏ thảo luận của Alpha có lẽ là phần quan trọng nhất của khóa học. Nó mang lại cho mọi người cơ hội để khám phá, thảo luận về các vấn đề và bắt đầu tìm ra câu trả lời cho câu hỏi của họ.

5. Lời biện hộ Một phần của cuộc thảo luận có bao gồm 'lời biện hộ' (Apologetics). Bắt nguồn từ từ “apologia” mà Phao-lô sử dụng tại phiên tòa khi ông nói: “tôi may mắn được tự biện hộ” (26:2). Điều đó có nghĩa là trình bày một cơ sở hợp lý cho đức tin Cơ đốc để phản biện lại sự phản đối và xuyên tạc.

Phao-lô ‘lý luận’ với họ (18:19). Ông ‘biện luận và thuyết phục người nghe về vương quốc Đức Chúa Trời suốt ba tháng’ (19:8). Ông dạy A-pô-lô, người đã tham gia vào cuộc phản bác công khai, ‘dùng Kinh Thánh minh chứng rằng Đức Chúa Jêsus chính là Đấng Christ’ (18:28).

Cầu nguyện

Lạy Chúa, xin giúp chúng con phục vụ giống như Phao-lô trong quyền năng của Thánh Linh bằng cách rao giảng lời Chúa và chiến thắng quyền lực của ma quỷ nhờ danh Chúa Giê-su.

Cựu Ước

1 Các Vua 20:1-21:29

Thành Sa-ma-ri bị bao vây và được giải cứu

1Vua A-ram là Bên Ha-đát tập hợp toàn quân lại. Vua cùng với ba mươi hai vua khác, có cả ngựa và xe, kéo lên bao vây và tấn công Sa-ma-ri. 2Vua sai sứ giả đến gặp vua A-háp của Y-sơ-ra-ên ở trong thành, và nói rằng: “Bên Ha-đát nói thế nầy: 3‘Bạc và vàng của ngươi thuộc về ta. Vợ đẹp con xinh hơn hết của ngươi cũng thuộc về ta.’”

4Vua Y-sơ-ra-ên đáp: “Thưa đức vua là chúa tôi, cứ như lời ngài nói, tôi và mọi vật của tôi đều thuộc về ngài.”

5Nhưng các sứ giả trở lại cùng vua Y-sơ-ra-ên và nói: “Bên Ha-đát bảo thế nầy: ‘Ta đã sai sứ đến nói với ngươi rằng: “Hãy đưa bạc vàng và vợ con ngươi cho ta. 6Ngoài ra, ngày mai vào giờ nầy, ta sẽ sai các đầy tớ ta đến với ngươi, chúng sẽ lục soát cung điện ngươi và nhà của quần thần ngươi. Bất cứ món gì ngươi coi là quý, chúng sẽ lấy và đem đi hết.’”

7Vua Y-sơ-ra-ên mời tất cả trưởng lão trong nước đến, và nói với họ: “Các ông hãy biết và thấy rõ rằng người nầy đang tìm cách hại chúng ta. Vì người đã sai sứ đòi trẫm phải nộp vợ con, bạc vàng, và trẫm đã không từ chối gì hết.”

8Các trưởng lão và tất cả dân chúng đều tâu với vua: “Xin bệ hạ đừng nghe, cũng đừng chấp nhận gì cả.”

9Vậy, A-háp đáp cùng sứ giả của Bên Ha-đát rằng: “Hãy tâu với đức vua là chúa tôi: ‘Mọi điều đức vua đòi hỏi lần trước thì tôi là đầy tớ ngài sẽ làm; nhưng lần nầy thì tôi không thể làm được.’” Các sứ giả về thuật lại lời đó cho Bên Ha-đát.

10Bên Ha-đát lại sai sứ nói rằng: “Nếu bụi đất ở Sa-ma-ri đủ cho các chiến sĩ ta mỗi người một nắm, nguyện các thần giáng tai họa cho ta cách nặng nề!”

11Nhưng vua Y-sơ-ra-ên đáp: “Hãy nói với vua rằng: ‘Người mặc áo giáp chớ khoe mình như người cởi nó ra.’”

12Bên Ha-đát đang uống rượu với các vua trong trại, vừa nghe các lời đó, liền ra lệnh cho các đầy tớ mình: “Hãy dàn trận đi!” Chúng liền dàn trận để tấn công thành. A-háp đánh bại Bên Ha-đát

13Lúc ấy, có một nhà tiên tri đến gặp A-háp, vua Y-sơ-ra-ên, và nói: “Đức Giê-hô-va phán: ‘Con thấy đoàn quân rất đông nầy chăng? Kìa, ngày nay Ta sẽ phó chúng vào tay con, và con sẽ biết Ta là Giê-hô-va.’

14A-háp hỏi: “Ai sẽ ra trận?”

Người ấy đáp: “Đức Giê-hô-va phán: ‘Những viên chức của các quan đầu tỉnh.’”

Vua hỏi tiếp: “Ai sẽ khai chiến?”

Nhà tiên tri đáp:“Chính vua!
\t \t “15A-háp duyệt lại số viên chức của các quan đầu tỉnh, có tất cả hai trăm ba mươi hai người. Sau đó, vua điểm lại toàn quân Y-sơ-ra-ên, được bảy nghìn người. 16Giữa trưa, trong khi Bên Ha-đát uống rượu say trong trại mình cùng với ba mươi hai vua đồng minh, thì người Y-sơ-ra-ên kéo quân ra. 17Những viên chức trẻ của các quan đầu tỉnh đi ra trước. Bên Ha-đát sai người quan sát. Họ báo lại cho vua: “Có người từ Sa-ma-ri kéo ra.”

18Vua nói: “Dù chúng đến có ý cầu hòa, hoặc có ý khiêu chiến, cũng hãy bắt sống chúng.”

19Những viên chức trẻ của các quan đầu tỉnh kéo ra ngoài thành, và đạo quân đi theo. 20Họ giao chiến với kẻ thù. Quân A-ram tháo chạy, và quân Y-sơ-ra-ên truy đuổi. Bên Ha-đát, vua A-ram, lên ngựa chạy thoát với một vài kỵ binh. 21Vua Y-sơ-ra-ên kéo ra tấn công ngựa và chiến xa, đánh bại quân A-ram và gây tổn thất nặng nề cho họ.

22Bấy giờ, nhà tiên tri đến gặp vua Y-sơ-ra-ên và nói: “Vua hãy đi củng cố lực lượng, và xem xét kỹ điều mình phải làm, vì năm tới vua A-ram sẽ trở lại đánh vua.” A-háp lại thắng quân A-ram lần nữa

23Các triều thần của vua A-ram nói với người rằng: “Thần của chúng là thần núi, nên chúng mạnh hơn chúng ta. Nhưng nếu giao chiến với chúng dưới đồng bằng, chắc chắn chúng ta sẽ chiến thắng chúng nó. 24Xin bệ hạ làm thế nầy: Thay các vua bằng các tướng chỉ huy, 25rồi tuyển mộ một đạo quân như đạo quân đã mất, với số ngựa và xe bằng lần trước. Chúng ta sẽ giao chiến với dân Y-sơ-ra-ên trong đồng bằng, chắc chắn chúng ta sẽ thắng.” Vua nghe và làm theo lời các triều thần.

26Đầu năm sau, Bên Ha-đát điểm quân A-ram và kéo đến A-phéc để giao chiến với Y-sơ-ra-ên. 27Người Y-sơ-ra-ên cũng điểm quân, chuẩn bị lương thực, và ra nghênh chiến. Quân Y-sơ-ra-ên đóng trại đối diện quân A-ram. Họ giống như hai bầy dê nhỏ, còn quân A-ram tràn ngập khắp xứ.   28Bấy giờ, người của Đức Chúa Trời đến gần vua Y-sơ-ra-ên mà nói rằng: “Đức Giê-hô-va phán: Vì người A-ram nói rằng: ‘Đức Giê-hô-va là thần núi chứ không phải thần thung lũng,’ nên Ta sẽ phó đoàn quân rất đông đảo nầy vào tay con, và các con sẽ biết Ta là Giê-hô-va.”

29Hai bên đóng trại đối diện nhau trong bảy ngày. Vào ngày thứ bảy, cuộc chiến bùng nổ. Trong một ngày, dân Y-sơ-ra-ên đánh giết một trăm nghìn bộ binh A-ram.

30Tàn quân chạy trốn trong thành A-phéc, nhưng các tường thành đổ xuống, đè lên hai mươi bảy nghìn người còn sót lại. Bên Ha-đát cũng chạy trốn vào thành, ẩn trong một phòng kín.

31 Các đầy tớ Bên Ha-đát tâu với vua: “Chúng tôi nghe nói các vua nhà Y-sơ-ra-ên vốn nhân từ. Vì vậy, xin cho chúng tôi lấy vải bố thắt lưng và quấn dây trên đầu, rồi chúng tôi ra hàng vua Y-sơ-ra-ên; may ra vua ấy để cho bệ hạ sống chăng!”

32 Vậy, họ lấy vải bố thắt lưng và quấn dây trên đầu, rồi ra hàng vua Y-sơ-ra-ên, và tâu rằng: “Đầy tớ của bệ hạ là Bên Ha-đát cầu xin với bệ hạ rằng: ‘Xin để cho tôi sống.’”

A-háp đáp: “Vua ấy còn sống chăng? Người vốn là anh em ta.”

33 Những người đó thấy có điềm lành, vội vàng nhận ngay lời ấy và nói: “Vâng, Bên Ha-đát là anh em của bệ hạ.”

A-háp nói tiếp: “Hãy đưa ông ấy đến gặp ta.” Bên Ha-đát đến ra mắt A-háp, vua mời Bên Ha-đát lên xe của mình.

34 Bên Ha-đát nói với A-háp: “Tôi xin trả lại cho ngài các thành mà cha tôi đã chiếm của cha ngài, và ngài có thể thiết lập phố chợ tại Đa-mách, như cha tôi đã làm tại Sa-ma-ri.”

A-háp đáp: “Tôi chấp thuận thỏa ước nầy và sẽ để cho ngài ra đi.” Thế rồi A-háp lập thỏa ước với Bên Ha-đát, và để cho vua ấy ra về.

Một nhà tiên tri kết tội A-háp

35 Bấy giờ, có một người trong số các nhà tiên tri, vâng lệnh Đức Giê-hô-va, nói với bạn mình: “Xin anh đánh tôi đi!” Nhưng người bạn không chịu đánh.

36 Người ấy nói tiếp: “Vì anh không vâng lời Đức Giê-hô-va nên ngay sau khi anh rời khỏi tôi, sẽ có một con sư tử giết anh.” Khi người bạn vừa rời khỏi nhà tiên tri thì gặp một con sư tử vồ anh ta chết.

37 Nhà tiên tri gặp một người khác, và nói: “Xin anh đánh tôi đi!” Người ấy đánh nhà tiên tri và làm cho ông bị thương. 38 Rồi nhà tiên tri đi và đứng bên đường đợi vua đi qua. Ông lấy vải che mặt để giả dạng. 39 Khi vua đi ngang qua, ông kêu la với vua rằng: “Đầy tớ của bệ hạ đang ở giữa chiến trận thì có người dẫn đến một tù binh, và bảo: ‘Hãy canh giữ người nầy, nếu để nó chạy thoát thì mạng anh phải đền mạng nó, hoặc anh phải đền ba mươi ký bạc.’ 40 Nhưng trong khi đầy tớ của bệ hạ đang bận việc nầy việc nọ thì tên tù binh trốn mất.” Vua Y-sơ-ra-ên liền nói với người ấy: “Đó là án phạt của ngươi, chính ngươi đã tuyên án cho mình.”

41 Lập tức người ấy vén tấm vải che mặt mình lên, và vua Y-sơ-ra-ên nhận ra đó là một trong các nhà tiên tri. 42 Nhà tiên tri nói: “Đức Giê-hô-va phán: ‘Vì con đã để thoát khỏi tay mình kẻ mà Ta đã định phải bị tận diệt, nên mạng con phải đền mạng nó và dân con thế cho dân nó.’” 43 Vua Y-sơ-ra-ên trở về cung điện tại Sa-ma-ri, cảm thấy buồn rầu và tức giận.

A-háp chiếm đoạt vườn nho của Na-bốt

1 Sau các việc ấy, có chuyện nầy xảy ra cho Na-bốt, người Gít-rê-ên. Ông có một vườn nho ở Gít-rê-ên, gần cung điện của A-háp, vua Sa-ma-ri. 2 A-háp nói với Na-bốt: “Hãy nhượng vườn nho của ngươi cho trẫm để trẫm làm vườn rau, vì nó ở gần cung điện trẫm. Trẫm sẽ đổi cho ngươi một vườn nho tốt hơn; hoặc nếu ngươi muốn, trẫm sẽ trả cho ngươi bằng bạc đúng theo giá của nó.”

3 Nhưng Na-bốt tâu lại với A-háp: “Đức Giê-hô-va không cho phép tôi nhượng cho bệ hạ di sản của tổ phụ tôi!”

4 A-háp trở về cung điện, buồn rầu và tức giận, vì lời Na-bốt người Gít-rê-ên đã nói với vua rằng: “Tôi không nhượng cho bệ hạ di sản của tổ phụ tôi.” A-háp nằm trên giường, quay mặt đi, không chịu ăn uống gì.

5 Hoàng hậu Giê-sa-bên đến gần vua và hỏi: “Sao bệ hạ buồn rầu và không chịu ăn uống như vậy?”

6 Vua đáp: “Vì trẫm có nói chuyện với Na-bốt người Gít-rê-ên, và bảo: ‘Hãy nhượng cho trẫm vườn nho của ngươi mà lấy bạc, hoặc nếu ngươi muốn, trẫm sẽ đổi cho ngươi một vườn nho khác.’ Nhưng nó trả lời rằng: ‘Tôi không nhượng cho bệ hạ vườn nho của tôi được.’”

7 Hoàng hậu Giê-sa-bên nói: “Chẳng phải bệ hạ đang cầm quyền trên Y-sơ-ra-ên sao? Hãy dậy, ăn uống và vui lên. Thiếp sẽ tặng bệ hạ vườn nho của Na-bốt, người Gít-rê-ên.”

8 Giê-sa-bên nhân danh A-háp viết thư, đóng ấn vua, gửi cho các trưởng lão và quý tộc đang cư ngụ cùng thành với Na-bốt. 9 Trong thư bà viết:

“Hãy truyền lễ kiêng ăn, rồi đặt Na-bốt ở hàng đầu dân chúng. 10 Hãy đặt trước mặt nó hai tên vô lại để chúng tố cáo nó rằng: ‘Ông đã nguyền rủa Đức Chúa Trời và vua,’ rồi đem nó ra ngoài và ném đá cho chết.”

11 Những người trong thành, tức là các trưởng lão và quý tộc ở đó, đều làm theo lời Giê-sa-bên truyền dặn trong thư đã gửi cho họ. 12 Họ công bố lễ kiêng ăn và đặt Na-bốt ở hàng đầu dân chúng. 13Bấy giờ, hai tên vô lại đến ngồi trước mặt Na-bốt. Hai tên đó cáo gian ông trước mặt dân chúng rằng: “Na-bốt đã nguyền rủa Đức Chúa Trời và vua.” Rồi họ dẫn ông ra ngoài thành và ném đá ông chết. 14Họ cho người đến nói với Giê-sa-bên rằng: “Na-bốt đã bị ném đá và chết rồi.”

15 Khi Giê-sa-bên nghe tin Na-bốt đã bị ném đá và chết rồi, thì nói với A-háp: “Xin bệ hạ đi chiếm vườn nho mà Na-bốt, người Gít-rê-ên, đã từ chối nhượng cho bệ hạ để lấy bạc, đó đi. Vì Na-bốt không còn sống nữa, nó đã chết rồi.” 16 Vừa nghe tin Na-bốt đã chết, A-háp liền đi xuống vườn nho của Na-bốt, người Gít-rê-ên, để chiếm làm của mình.

17 Bấy giờ, có lời của Đức Giê-hô-va phán với Ê-li, người Thi-sê-be, rằng: 18 “Hãy đứng dậy, đi xuống đón A-háp, vua Y-sơ-ra-ên ở Sa-ma-ri. Kìa, nó đang ở trong vườn nho của Na-bốt mà nó vừa chiếm để làm sản nghiệp. 19 Con nói với A-háp rằng: ‘Đức Giê-hô-va phán: Chẳng phải ngươi đã giết người, rồi bây giờ lại chiếm đoạt sản nghiệp của nó sao?’ Con phải nói tiếp: ‘Đức Giê-hô-va phán: Tại chỗ mà chó đã liếm máu của Na-bốt thì chó cũng sẽ liếm máu của chính ngươi.’”  20 A-háp nói với Ê-li: “Hỡi kẻ thù của ta, ngươi đã tìm được ta sao?” Ê-li đáp: “Phải, tôi đã tìm được vua, vì vua đã tự bán mình để làm điều ác dưới mắt Đức Giê-hô-va. 21 Vì vậy, Ngài phán: ‘Ta sẽ giáng họa trên ngươi. Ta sẽ quét sạch hậu duệ ngươi, tiêu diệt các người nam của nhà A-háp, dù là kẻ nô lệ hay người tự do trong Y-sơ-ra-ên. 22 Vì ngươi đã chọc giận Ta, xui cho Y-sơ-ra-ên phạm tội, nên Ta sẽ làm cho nhà của ngươi giống như nhà Giê-rô-bô-am, con trai Nê-bát, và giống như nhà Ba-ê-sa, con trai A-hi-gia.’

23 Đức Giê-hô-va cũng phán về Giê-sa-bên rằng: ‘Chó sẽ ăn thịt Giê-sa-bên gần tường thành Gít-rê-ên.

24 Bất cứ ai thuộc về A-háp chết trong thành sẽ bị chó ăn thịt, còn ai chết ngoài đồng sẽ bị chim trời ăn thịt.’” \t 25 Thật, chẳng có ai giống như A-háp, đã tự bán mình làm điều ác dưới mắt Đức Giê-hô-va, vì bị hoàng hậu Giê-sa-bên xúi giục. (26) Vua đã làm điều rất ghê tởm là thờ các tượng thần như dân A-mô-rít, là dân mà Đức Giê-hô-va đã đuổi khỏi trước mặt dân Y-sơ-ra-ên.

27 Khi nghe những lời nầy, A-háp liền xé áo, khoác áo vải bố, kiêng ăn, nằm quấn bao và tỏ ra hạ mình khiêm tốn.

28 Bấy giờ, có lời của Đức Giê-hô-va phán với Ê-li, người Thi-sê-be, rằng: 29 “Con có thấy A-háp đã hạ mình trước mặt Ta như thế nào không? Vì nó đã hạ mình trước mặt Ta nên Ta không giáng họa trong đời nó. Nhưng đến đời con nó, Ta sẽ giáng họa trên nhà nó.”

Bình luận

Sẵn sàng đương đầu với cái ác

Hầu hết chúng ta không thích đối chất. Nhưng đôi khi Chúa kêu gọi chúng ta đương đầu với cái ác.

Trong đoạn này, chúng ta đọc về A-háp, người ‘đã tự bán mình làm điều ác dưới mắt Đức Giê-hô-va, vì bị hoàng hậu Giê-sa-bên xúi giục’ (21:25).

Đầu tiên, chúng ta đọc về cuộc đối đầu giữa cái ác và cái ác. Bên-Ha-đát vua A-ram tấn công A-háp. Từ miệng kẻ gian ác thốt ra những lời khôn ngoan: ‘‘Người mặc áo giáp chớ khoe mình như người cởi nó ra’ (20:11). Khoe khoang về những gì sắp xảy ra không bao giờ là một ý kiến hay. Thông báo điều đó sau khi nó xảy ra thì tốt hơn!

Sau đó, chúng ta thấy quyền năng của Đức Chúa Trời lớn hơn quyền lực của A-ram như thế nào (chương 20).

Tiếp theo, chúng ta thấy A-háp và Giê-sa-bên thật độc ác trong cách họ đối xử với Na-bốt (chương 21). Họ lập mưu bắt ông ra ngoài và ném đá cho đến chết. Rồi cướp vườn nho của ông.

Ê-li là một người có lòng dũng cảm phi thường. Ông hoàn toàn không sợ hãi khi đối mặt với cái ác. Đức Chúa Trời bảo ông hãy đi và ‘đối đầu với A-háp’ (c.18). Ông không sợ hãi buộc tội A-háp vì trộm cắp và giết người và nói với hắn rằng hắn đang làm việc xấu xa, coi thường Đức Chúa Trời (c.20). Ê-li cảnh báo hắn rằng sự phán xét của Đức Chúa Trời sắp giáng xuống hắn.

Những lời của Ê-li mạnh mẽ đến nỗi khi A-háp nghe thấy, ông đã ăn năn: ‘Ông xé áo mình ra, mặc bao gai và kiêng ăn… và đi lại một cách nhu mì’ (c.27). Đáng chú ý là Đức Chúa Trời đã tỏ lòng thương xót đối với ông (c.29). Bất kể chúng ta đã làm gì, không bao giờ là quá muộn để ăn năn và tìm kiếm lòng thương xót của Chúa.

Cầu nguyện

Lạy Chúa, xin giúp chúng con, như Ê-li và Phao-lô, không sợ hãi trước quyền lực của ma quỷ. Xin ban cho chúng con lòng dũng cảm khi đương đầu với cái ác. Xin đổ đầy chúng con với Thần Linh của Ngài.

Pippa chia sẻ

1 Các Vua 21

Hãy chọn một người phối ngẫu tốt. Giê-sa-bên là người phụ nữ độc ác nhất mà chúng ta nghe nói đến trong Kinh Thánh. A-háp có thể đã không làm những điều độc ác như vậy nếu ông chọn được một người vợ tốt.

reader

App

Tải xuống ứng dụng Kinh Thánh Trong Một Năm dành cho thiết bị iOS hoặc Android và đọc theo mỗi ngày.

reader

Email

Đăng ký ngay bây giờ để nhận Kinh thánh trong một năm trong hộp thư đến của bạn mỗi sáng. Bạn sẽ nhận được một email mỗi ngày.

reader

Website

Bắt đầu đọc sự tận tâm của ngày hôm nay ngay tại đây trên trang web BiOY.

Read now
reader

Book

Kinh thánh trong một năm bình luận có sẵn như là một cuốn sách.

Tham khảo

Trừ khi có quy định khác, các trích dẫn Kinh thánh được lấy từ Kinh thánh, Phiên bản quốc tế mới được Anh hóa, Bản quyền © 1979, 1984, 2011 Biblica, trước đây là Hiệp hội Kinh thánh Quốc tế. Được sử dụng dưới sự cho phép của Hodder & Stoughton Publishers, một công ty của Hachette UK. Đã đăng ký Bản quyền. 'NIV' là nhãn hiệu đã đăng ký của Biblica. Nhãn hiệu Vương quốc Anh số 1448790.

Thánh Kinh được đánh dấu (MSG) lấy từ The Message. Bản quyền © 1993, 1994, 1995, 1996, 2000, 2001, 2002. Được sử dụng dưới sự cho phép của NavPress Publishing Group.

This website stores data such as cookies to enable necessary site functionality and analytics. Find out more