Thành Thật Với Chúa
Giới thiệu
Chúng ta đang sống trong thời đại "hậu sự thật". Mức độ phổ biến của thuật ngữ này đã tăng 2000% khi các cuộc tranh luận giữa Brexit và tổng thống Hoa Kỳ diễn ra. Trong thời đại "hậu sự thật", những sự thật khách quan dường như ít tạo được sức ảnh hưởng bằng những sự lôi cuốn về cảm xúc. Những cáo buộc không trung thực và thiếu chính xác được dung thứ trong khi sự thật thì bị từ chối thẳng thừng. Những sự thật nửa vời về chính trị và những lời nói dối trắng trợn dần trở thành thông lệ.
Nhưng nếu bạn mua một chiếc xe, bạn muốn biết sự thật về chiếc xe đó. Trong một mối quan hệ, bạn cũng muốn biết sự thật. Chúng ta khao khát sự trung thực và sự thật. Thế hệ mới (tiếp nối thế hệ millennials hay Gen Y) là Gen Z - những người sinh từ 1995 đến 2010 - được gọi là "True Gen" vì họ luôn tìm kiếm sự thật.
Trong các phân đoạn Kinh thánh của ngày hôm nay, chúng ta sẽ thấy rằng Đức Chúa Trời rất ghét sự dối trá và lừa lọc. Đa-vít nói: "Chúng dùng lời dối trá mà trò chuyện với nhau, Lấy môi nói những lời dua nịnh mà lòng thì dối gạt" (Thi Thiên 12:2). Chúa Giê-su trích dẫn từ Ê-sai: "Dân nầy lấy môi miệng tôn kính Ta; Nhưng lòng chúng nó cách xa Ta lắm" (Ma-thi-ơ 15: 8). Mặc dù anh em của Giô-sép đã lừa dối cha họ về số phận của Giô-sép (Sáng thế ký 37:31–35), nhưng trong thâm tâm họ biết rằng họ không thể lừa dối Đức Chúa Trời: "Vì vậy mà nay chúng ta phải chịu nỗi khổ đau nầy" (42:21).
Chúa muốn bạn thành thật với Ngài. Ngài ưa thích sự thẳng thắn. Ngài muốn nghe những điều ẩn chứa trong tấm lòng bạn.
Thi Thiên 12:1-8
Đức Chúa Trời giải cứu khỏi kẻ gian ác
Thi Thiên của Đa-vít, sáng tác cho nhạc trưởng, theo giọng trầm
1 Đức Giê-hô-va ôi! Xin cứu chúng con vì người tin kính không còn nữa,
Người trung tín đã biến mất khỏi con cái loài người.
2 Chúng dùng lời dối trá mà trò chuyện với nhau,
Lấy môi nói những lời dua nịnh mà lòng thì dối gạt.
3 Đức Giê-hô-va sẽ diệt tất cả môi dua nịnh
Và lưỡi khoác lác
4 Của những kẻ nói rằng: “Nhờ lưỡi mình chúng ta sẽ thắng thế;
Môi chúng ta thuộc về chúng ta; ai là chủ của chúng ta?”
5 Vì người khốn cùng bị áp bức và kẻ thiếu thốn rên xiết,
Nên Đức Giê-hô-va phán: “Bây giờ Ta sẽ đứng dậy,
Đặt họ nơi yên ổn mà họ ước mong.”
6 Lời hứa của Đức Giê-hô-va là lời thanh sạch,
Giống như bạc đã luyện trong lò bằng gốm,
Tinh luyện đến bảy lần.
7 Lạy Đức Giê-hô-va, chính Ngài sẽ gìn giữ những người khốn cùng;
Ngài luôn bảo vệ họ khỏi thế hệ nầy.
8 Kẻ ác đi nghênh ngang khắp nơi,
Khi điều đồi bại được tôn cao giữa loài người.
Bình luận
Xin sự giúp đỡ từ Đức Chúa Trời
Tiếng kêu trong lòng Đa-vít là: "Đức Giê-hô-va ôi! Xin cứu chúng con..." (c.1). Ông than khóc về tình trạng xã hội trong thời của ông - một xã hội không quá khác biệt với xã hội của chúng ta ngày nay. Đa-vít mô tả sự dối trá, gian dối, kiêu ngạo, tham lam và ích kỷ.
"Chúng dùng lời dối trá mà trò chuyện với nhau,
Lấy môi nói những lời dua nịnh mà lòng thì dối gạt" (c.2).
Đức Chúa Trời không ấn tượng với những người khéo léo trong câu từ. Lời kêu cứu mở đầu của Đa-vít đã được đáp lại khi Đức Chúa Trời hứa rằng Ngài sẽ giúp đỡ những người yếu đuối và thiếu thốn: "Bây giờ Ta sẽ đứng dậy, đặt họ nơi yên ổn mà họ ước mong"(c.5).
Sau đó, Đa-vít đã mô tả sự tương phản giữa sự đáng tin cậy của Đức Chúa Trời với sự trống rỗng của những lời dối trá từ những người xung quanh: "Lời hứa của Đức Giê-hô-va là lời thanh sạch, giống như bạc đã luyện trong lò bằng gốm, tinh luyện đến bảy lần" (c.6). Điều này đã cho Đa-vít niềm tin rằng Đức Chúa Trời sẽ bảo vệ và giữ ông khỏi mọi lừa dối xung quanh. "Lạy Đức Giê-hô-va, chính Ngài sẽ gìn giữ những người khốn cùng; Ngài luôn bảo vệ họ khỏi thế hệ nầy" (c.7).
"Lạy Chúa, xin giúp con" là một lời cầu nguyện tuyệt vời mỗi khi bạn bắt đầu một ngày mới. Hãy cầu xin Chúa hướng dẫn bạn trong tất cả những việc bạn làm.
Cầu nguyện
Lạy Chúa, xin giúp con... (thưa với Chúa tất cả những việc bạn sẽ làm trong hôm nay).
Ma-thi-ơ 14:22-15:9
Đức Chúa Jêsus đi trên mặt biển
14 Sau đó, Ngài giục môn đồ xuống thuyền, đi trước qua bờ bên kia, trong lúc Ngài cho dân chúng ra về. 23 Khi cho dân chúng về rồi, Ngài đi riêng lên núi để cầu nguyện. Tối đến, Ngài vẫn ở đó một mình.
24 Lúc bấy giờ, thuyền đã ra giữa biển, bị sóng vỗ mạnh vì gió ngược. 25 Đến canh tư đêm ấy, Đức Chúa Jêsus bước đi trên mặt biển, đến với các môn đồ. 26 Khi thấy Ngài bước đi trên mặt biển, các môn đồ kinh hoảng và nói rằng: “Ấy là ma!” Rồi họ la lên vì sợ hãi. 27 Nhưng Đức Chúa Jêsus liền phán với họ: “Hãy yên lòng, Ta đây, đừng sợ!” 28 Phi-e-rơ thưa rằng: “Lạy Chúa, nếu phải là Chúa, xin khiến con đi trên mặt nước đến với Chúa.” 29 Ngài phán: “Hãy lại đây!” Phi-e-rơ ra khỏi thuyền, bước đi trên mặt nước, đến với Đức Chúa Jêsus. 30 Nhưng khi thấy gió thổi, Phi-e-rơ hoảng sợ, suýt chìm xuống nước nên la lên: “Chúa ơi, xin cứu con!” 31 Tức thì, Đức Chúa Jêsus đưa tay nắm lấy Phi-e-rơ và nói rằng: “Con thật ít đức tin, sao con lại nghi ngờ?” 32 Khi Ngài và Phi-e-rơ lên thuyền rồi, thì gió yên lặng. 33 Những người trên thuyền quỳ lạy Ngài, và thưa rằng: “Thầy thật là Con Đức Chúa Trời!”
34 Khi đã qua đến bờ bên kia, Đức Chúa Jêsus và môn đồ đến đất Ghê-nê-xa-rết. 35 Dân vùng đó nhận ra Ngài, họ sai người báo tin khắp các miền chung quanh và đem tất cả những người bệnh đến với Ngài, 36 nài xin Ngài cho họ chỉ chạm vào gấu áo Ngài mà thôi; và những ai chạm đến đều được lành.
Rửa tay trước khi ăn
15 Sau đó, có vài người Pha-ri-si và thầy thông giáo từ thành Giê-ru-sa-lem đến với Đức Chúa Jêsus và hỏi rằng: 2 “Sao môn đồ Thầy vi phạm truyền thống của cổ nhân, không rửa tay trước khi ăn?” 3 Ngài đáp: “Thế sao các ngươi cũng vì truyền thống của mình mà vi phạm điều răn của Đức Chúa Trời? 4 Vì Đức Chúa Trời đã truyền dạy: ‘Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi; và ‘ai nguyền rủa cha mẹ thì phải bị xử tử.’ 5 Nhưng các ngươi lại bảo: ‘Nếu ai nói với cha mẹ rằng: Những gì có thể giúp cha mẹ, con đã dâng cho Đức Chúa Trời rồi, thì người ấy không cần phải hiếu kính cha mẹ.’ 6 Như vậy, vì cớ truyền thống của mình, các ngươi đã loại bỏ lời Đức Chúa Trời. 7 Hỡi những kẻ đạo đức giả! Ê-sai thật đúng khi nói tiên tri về các ngươi rằng:
8 ‘Dân nầy lấy môi miệng tôn kính Ta;
Nhưng lòng chúng nó cách xa Ta lắm.
9 Việc chúng thờ phượng Ta là vô ích,
Giáo lý chúng dạy chỉ là những luật lệ của loài người.’”
Bình luận
Tiếp tục thưa chuyện với Chúa trong cơn giông bão
Chúa Giê-su thích lánh mình để cầu nguyện - "Ngài đi riêng lên núi để cầu nguyện" (14:23). Khi ở riêng với Chúa, bạn có thể thưa chuyện với Ngài một cách thành thật và nói những điều từ sâu thẳm trái tim mình.
Chính sự gần gũi này với Đức Chúa Trời đã giúp Chúa Giê-xu có thể đi trên mặt nước. Ngài cũng khuyến khích Peter làm điều tương tự. Nhưng khi Phi-e-rơ nhìn thấy "gió" (c.30), ông đã bắt đầu hoảng sợ. Tôi biết rất rõ cảm giác đó. Đôi lúc, khi mọi thứ bắt đầu không ổn, tôi lại rời mắt khỏi Chúa. Khi mải tập trung vào hoàn cảnh xung quanh mình, tôi bắt đầu "chìm xuống". Đang khi ở giữa những điều này, Phi-e-rơ cầu nguyện trong hoảng sợ: "Chúa ơi, xin cứu con!" (c.30).
Dù là lời cầu nguyện trong hoảng sợ, đó cũng chính là tiếng kêu từ tận trong trái tim. "Tức thì, Đức Chúa Jêsus đưa tay nắm lấy" (c.31). Khi nhìn lại những lần tôi đã phải cầu nguyện trong hoảng sợ, thật kỳ diệu biết bao khi thấy cách Chúa đáp lại một vài những lời cầu nguyện đó.
Khi Chúa Giê-su và Phi-e-rơ leo trở lại thuyền, thì gió đều yên lặng và "những người trên thuyền quỳ lạy Ngài, và thưa rằng: “Thầy thật là Con Đức Chúa Trời!”" (c.33).
Sự việc vừa rồi kết thúc với tiếng kêu từ tận tấm lòng trong sự thờ phượng của các môn đồ. Điều này thật khá phi thường. Những người Do Thái độc thần - những người biết điều răn rằng họ chỉ được thờ phượng duy nhất Đức Chúa Trời - đã thờ phượng Chúa Giê-su. Họ nhận ra Chúa Giê-su chính là "Con Đức Chúa Trời".
Trên thực tế, những lời đầu tiên mà Chúa Giê-su nói với các môn đồ khi Ngài đi trên mặt nước là: "Hãy yên lòng, TA ĐÂY, đừng sợ!" (c 27). Như trong Cựu Ước, Đức Chúa Trời có nói: "Ta là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu" (Xuất Ai Cập Ký 3:14). Chúa Giê-su đang nói với các môn đồ và chúng ta, rằng Ngài là "Đấng Tự Hữu Hằng Hữu", vì vậy chúng ta không cần phải sợ hãi. Bất kể tình huống khó khăn nào mà bạn đang gặp phải, thì đây chính là một sự đảm bảo rằng Chúa Giê-xu vẫn đang tể trị và kiểm soát mọi điều.
Không phải lúc nào bạn cũng có thể dễ dàng hiểu được những điều Chúa Giê-su đang làm hay tại sao Ngài lại để mọi thứ diễn ra như vậy, nhưng chắc chắn bạn sẽ có được sự an lòng khi biết rằng Ngài đang kiểm soát mọi sự.
Họ mang đến cho Chúa Giê-su tất cả những người bệnh và đang kêu cầu sự chữa lành. Họ "nài xin Ngài cho họ chỉ chạm vào gấu áo Ngài mà thôi; và những ai chạm đến đều được lành" (Ma-thi-ơ 14:36).
Trong phân đoạn tiếp theo (15:1–9), Chúa Giê-su đã thách thức người Pha-ri-si về những điều thực sự diễn ra trong "lòng" họ (c.8). Ban đầu, họ cố tình thách thức Chúa Giê-su về việc các môn đồ của Ngài phá vỡ truyền thống của người xưa. Nhưng Chúa Giê-su đã lật ngược thế cờ với họ.
Kinh Thánh nói rõ rằng chúng ta nên đặt việc chăm sóc gia đình lên hàng đầu - đặc biệt là với cha mẹ của mình. Người Pha-ri-si đã đưa ra những lý do giả tạo để giải thích rằng số tiền đáng lẽ được dùng để phụng dưỡng cha mẹ đã được họ dâng lên cho Đức Chúa Trời, vì vậy nên họ không còn tiền dành cho cha mẹ mình nữa (c.5).
Chúa Giê-su buộc tội họ là đạo đức giả. "Đạo đức giả" giống như "những người đeo mặt nạ để đóng kịch" vậy. Mặt nạ của họ chính là môi miệng tôn vinh Đức Chúa Trời, nhưng trên thực tế, lòng họ "cách xa Ta lắm" (c.8). Đức Chúa Trời quan tâm đến tấm lòng của bạn, hơn là những lời nói suông bằng môi miệng.
Cầu nguyện
Lạy Chúa, con thờ phượng Ngài, là Con Đức Chúa Trời. Cảm tạ Cha vì con biết con không cần phải sợ hãi khi mọi thứ xung quanh xoay chuyển, con có thể trình dâng lên Chúa và Ngài luôn lắng nghe lời cầu nguyện của con.
Sáng Thế Ký 41:41-42:38
41 Pha-ra-ôn lại nói với Giô-sép: “Nầy, trẫm lập ngươi cai trị toàn cõi Ai Cập.” 42 Vua liền cởi chiếc nhẫn khỏi tay mình và đeo vào tay Giô-sép, truyền mặc cho ông y phục bằng vải gai mịn và đeo vòng vàng vào cổ. 43 Vua truyền cho ông ngồi trên chiếc xe dành cho nhân vật số hai sau vua và có người đi trước hô lên: “Hãy quỳ xuống!” Như vậy, Giô-sép được vua lập lên cầm quyền cả xứ Ai Cập. 44 Pha-ra-ôn lại nói với Giô-sép: “Trẫm là Pha-ra-ôn, nhưng nếu không có lệnh của ngươi, thì không ai trong cả đất Ai Cập nầy động đậy nổi tay chân.” 45 Pha-ra-ôn đặt tên cho Giô-sép là Xa-phơ-nát Pha-nê-ách, và gả Ách-nát, con gái của Phô-ti-phê-ra, thầy tế lễ thành Ôn, cho ông làm vợ. Giô-sép thường tuần hành khắp xứ Ai Cập.
46 Giô-sép được ba mươi tuổi khi ra mắt Pha-ra-ôn, vua Ai Cập. Ông từ giã Pha-ra-ôn để đi kinh lý toàn cõi Ai Cập. 47 Trong bảy năm được mùa, đất sinh hoa lợi dư dật. 48 Giô-sép thu góp tất cả lương thực của bảy năm được mùa tại Ai Cập, và trữ lại trong các thành. Lương thực thu hoạch được từ các đồng ruộng chung quanh thành nào thì ông cho chứa vào thành đó. 49 Giô-sép thu trữ lúa mì rất nhiều, nhiều như cát biển, đến mức ông không đong lường nữa, vì không thể đong lường nổi.
Giô-sép sinh Ma-na-se và Ép-ra-im
50 Trước năm đói kém, Ách-nát, con gái của Phô-ti-phê-ra, thầy tế lễ thành Ôn, sinh cho Giô-sép hai con trai. 51Giô-sép đặt tên cho con đầu lòng là Ma-na-se, và nói: “Đức Chúa Trời đã làm cho ta quên đi mọi gian khổ và cả nhà cha ta.” 52 Ông đặt tên cho con thứ nhì là Ép-ra-im, và nói: “Đức Chúa Trời làm cho ta được hưng thịnh trong xứ mà ta chịu nhiều khốn khổ.”
Cơn đói kém
53 Bảy năm được mùa dư dật tại Ai Cập chấm dứt 54 thì bảy năm đói kém bắt đầu, đúng như lời Giô-sép đã nói. Tất cả các xứ khác đều bị đói, nhưng trong toàn cõi Ai Cập thì có bánh ăn. 55 Rồi cả xứ Ai Cập cũng bị đói, dân chúng kêu xin Pha-ra-ôn cấp lương thực. Pha-ra-ôn nói với mọi người Ai Cập: “Hãy đến với Giô-sép và làm theo điều người chỉ bảo.” 56 Khi nạn đói lan rộng khắp xứ, Giô-sép mở các kho lúa mì và bán cho dân Ai Cập. 57 Các nước khác cũng kéo đến Ai Cập gặp Giô-sép để mua lúa mì, vì nạn đói hoành hành khắp nơi trên thế giới.
Các anh của Giô-sép xuống Ai Cập
42 Gia-cốp được tin ở Ai Cập có bán lúa mì nên nói với các con trai: “Sao các con cứ ngồi nhìn nhau vậy? 2 Nầy, cha nghe dưới Ai Cập có lúa. Các con hãy xuống đó mua lúa về cho chúng ta, để chúng ta sống mà khỏi phải chết.” 3 Mười người anh của Giô-sép lên đường xuống Ai Cập để mua lúa. 4 Nhưng Gia-cốp không cho Bên-gia-min, em Giô-sép, đi cùng các anh, vì ông sợ điều không hay xảy đến cho cậu. 5 Vậy, trong số những người đến Ai Cập mua lúa có các con trai của Y-sơ-ra-ên, vì xứ Ca-na-an cũng rơi vào nạn đói.
6 Bấy giờ Giô-sép làm tể tướng của Ai Cập; chính ông là người bán lúa cho toàn dân trong xứ. Các anh Giô-sép đến sấp mình xuống đất trước mặt ông. 7 Giô-sép thấy các anh thì nhận ra ngay, nhưng ông làm như người xa lạ đối với họ và hỏi họ một cách lạnh lùng: “Các ngươi từ đâu đến?” Họ trả lời: “Từ xứ Ca-na-an đến để mua lương thực.” 8 Giô-sép nhận biết các anh, nhưng họ không nhận ra ông. 9 Giô-sép nhớ lại những giấc mộng mà ông đã thấy về anh em mình, nên bảo họ: “Các ngươi là gián điệp đến đây để do thám những chỗ sơ hở của xứ nầy.” 10 Họ nói: “Thưa ngài, không phải vậy! Các đầy tớ ngài chỉ đến đây để mua lương thực. 11 Chúng tôi đều là con một cha, vốn là người lương thiện chứ không phải là gián điệp đâu.” 12 Ông quả quyết: “Không! Các ngươi đến để dò xét những chỗ sơ hở của xứ nầy.” 13 Họ nói: “Các đầy tớ ngài có mười hai anh em, con cùng một cha, ở đất Ca-na-an. Đứa em út hiện ở nhà với cha chúng tôi, còn một người mất tích.” 14 Giô-sép nói: “Thật, đúng như ta đã nói, các ngươi là gián điệp. 15 Nhưng đây là cách ta sẽ thử các ngươi: Ta lấy mạng sống của Pha-ra-ôn mà thề rằng, các ngươi sẽ không được rời khỏi nơi nầy nếu người em út của các ngươi không đến đây. 16 Hãy cử một người trong các ngươi về đưa cậu em út xuống, những người còn lại thì phải ở tù tại đây. Lời các ngươi phải được thử nghiệm xem có đúng sự thật hay không. Nếu sai sự thật thì ta chỉ mạng sống Pha-ra-ôn mà thề rằng các ngươi là gián điệp.” 17 Rồi ông giam chung họ vào ngục ba ngày.
Giô-sép buộc phải đem Bên-gia-min xuống
18 Đến ngày thứ ba, Giô-sép bảo họ: “Vì ta kính sợ Đức Chúa Trời nên các ngươi muốn sống thì hãy làm thế nầy. 19 Nếu các ngươi là người lương thiện thì hãy để một người ở lại trong ngục nầy, còn những người khác thì đem lương thực về cứu đói gia đình. 20 Sau đó, các ngươi phải đưa người em út xuống gặp ta để minh chứng lời các ngươi là thật, và các ngươi sẽ không phải chết.” Họ đồng ý như vậy.
21 Các anh em bảo nhau: “Thật chúng ta đã có lỗi với em chúng ta. Chúng ta đã thấy nỗi khổ đau trong tâm hồn nó khi nó năn nỉ chúng ta mà chúng ta không đoái hoài đến. Vì vậy mà nay chúng ta phải chịu nỗi khổ đau nầy.” 22 Ru-bên trách họ: “Chẳng phải anh đã nói với các chú là đừng mắc tội làm hại thằng bé sao? Nhưng các chú không nghe. Bây giờ thì phải đền nợ máu nó thôi.” 23 Họ không biết rằng Giô-sép hiểu điều họ nói, vì ông vẫn dùng một người thông dịch.
24 Giô-sép quay đi chỗ khác mà khóc, rồi mới tiếp tục nói chuyện với họ. Trong số họ, ông truyền bắt Si-mê-ôn ra và trói lại trước mặt họ.
Anh em của Giô-sép trở về Ca-na-an
25 Giô-sép truyền xúc lúa mì đổ đầy các bao và trả tiền lại; tiền của ai thì để trong bao người nấy, đồng thời cũng cấp thêm lương thực đi đường. Người ta làm đúng như vậy. 26 Các anh em chất lúa lên lưng lừa rồi ra đi. 27 Đến quán trọ, một người trong họ mở bao lấy lúa cho lừa ăn thì thấy tiền của mình nằm ở miệng bao. 28 Người ấy nói với anh em: “Xem nầy, người ta đã trả tiền lại cho tôi. Nó nằm trong miệng bao tôi đây!” Như người mất hồn, họ run sợ nói với nhau: “Đức Chúa Trời đã làm gì cho chúng ta thế nầy?”
Gia-cốp không cho Bên-gia-min đi
29 Khi trở về gặp cha là Gia-cốp tại xứ Ca-na-an, họ thuật lại cho ông nghe mọi việc đã xảy ra. Họ nói: 30 “Người đang làm chúa tể xứ Ai Cập đã nói với chúng con cách gay gắt, gán cho chúng con là gián điệp đến do thám xứ ấy. 31 Chúng con đã thưa với ông ta: ‘Chúng tôi vốn là người lương thiện chứ không phải là gián điệp. 32 Chúng tôi có mười hai anh em, con một cha; một người đã mất tích, người em út hiện đang ở nhà với cha tại Ca-na-an.’ 33 Nhưng người đang làm chúa tể của xứ ấy bảo: ‘Đây là cách giúp ta biết các ngươi có phải là người lương thiện không. Hãy để một người trong các ngươi ở lại đây với ta, còn những người khác hãy đi, đem lương thực về cứu đói gia đình, 34 rồi đưa người em út đến gặp ta. Như vậy, ta mới chắc rằng các ngươi không phải là gián điệp mà là những người lương thiện. Ta sẽ giao lại người anh em kia, và các ngươi sẽ được buôn bán trong xứ nầy.’”
35 Khi trút lúa ra khỏi bao, họ thấy trong bao người nào cũng có gói tiền của mình. Thấy những gói tiền, họ và cả người cha đều rất sợ hãi. 36 Gia-cốp, cha họ, nói: “Chúng mầy đã cướp đi các con ta! Giô-sép mất tích, Si-mê-ôn không còn, bây giờ lại còn muốn dẫn Bên-gia-min đi nữa! Mọi chuyện đều đổ lên đầu ta hết!” 37 Ru-bên nói với cha: “Xin cha giao em cho con, con sẽ đưa nó về cho cha. Nếu con không đem nó về, xin cha cứ giết hai đứa con của con.” 38 Nhưng Gia-cốp nói: “Con út ta sẽ chẳng xuống đó với các con đâu, vì anh nó đã chết rồi, chỉ còn lại một mình nó thôi. Nếu dọc đường nó gặp phải tai họa thì các con làm cho kẻ đầu bạc nầy đau lòng xót dạ mà xuống âm phủ.”
Bình luận
Thưa chuyện với Chúa bằng cả tấm lòng
Giô-sép cuối cùng đã có được một kết quả tốt, nhưng khởi đầu của ông thì thật sự tồi tệ. Ông đã từng ở trong một "cái hố" (37:24) và trong "ngục" (39:20), nhưng đến cuối cùng, ông được ở trong một cung điện (45:16).
Giống như rất nhiều nhân vật khác trong Kinh Thánh (Chúa Giê-su, Giăng Báp-tít, Ê-xê-chi-ên, và các thầy tế lễ và người Lê-vi phục vụ trong đền thờ - xem Dân số ký 4), Giô-sép bắt đầu công việc của đời mình ở tuổi ba mươi (41:46). Ông đã được tôi luyện trong suốt cả khoảng thời gian trước đó, và rồi giờ đây, ông được giao "cai trị toàn cõi Ai Cập" (c.41).
Đức Chúa Trời đã nhìn thấy tấm lòng của Giô-sép trong mọi khó khăn của ông. Trong mười ba năm, từ lúc mười bảy đến khi ba mươi tuổi, chắc hẳn Giô-sép đã không ít lần tự hỏi Đức Chúa Trời đang làm gì. Ông đã phải trải qua rất nhiều sự chối bỏ, đau khổ, bất công, tù đày, thất vọng và nhiều thử thách khác. Nhưng Đức Chúa Trời đã dùng tất cả những điều đó để chuẩn bị cho Giô-sép "cai trị toàn cõi Ai Cập" (c.41).
Chúa biết Giô-sép là một người đáng tin cậy vì tấm lòng của ông là ngay thẳng. Qua mọi thử thách, ông vẫn ở gần bên Chúa. Đây mới chính là điều quan trọng - không phải là việc bạn đang ở thời kỳ khó khăn hay thời kỳ được ơn phước, mà là bạn có đang ở gần Chúa và trò chuyện với Ngài bằng cả tấm lòng hay không.
Giô-sép đặt tên cho hai người con của mình là Ma-na-se (‘"Đức Chúa Trời cho tôi quên hết mọi phiền não", c.51) và Ép-ra-im ("Đức Chúa Trời cho tôi sinh hoa kết quả", c.52). Điểm chung trong hai cái tên này là cụm từ "Đức Chúa Trời cho tôi". Trong những lúc đau khổ (Ma-na-se) và cả những lúc thành công (Ép-ra-im), Giô-sép đều nhận biết chính Đức Chúa Trời là Đấng đang kiểm soát mọi điều.
Đừng để tấm lòng bạn trở nên cay đắng trong những lúc đau khổ, cũng đừng mải khoe khoang trong những lúc thành công. Hãy nhận biết rằng Đức Chúa Trời có quyền trên cả cuộc sống và hoàn cảnh của bạn.
Trái ngược với Giô-sép, anh em của ông đã phải sống với sự lừa dối và tội lỗi của họ (từ 42:21): "Thật chúng ta đã có lỗi với em chúng ta. Chúng ta đã thấy nỗi khổ đau trong tâm hồn nó khi nó năn nỉ chúng ta mà chúng ta không đoái hoài đến. Vì vậy mà nay chúng ta phải chịu nỗi khổ đau nầy." (c.21). "Họ run sợ" (c. 28), nhưng miệng họ vẫn nói, "chúng tôi vốn là người lương thiện" (c.31).
Qua tất cả các việc này, những giấc mơ ngày trước của Giô-sép đã được ứng nghiệm. Bất kể mọi điều mình đã trải qua, ông vẫn luôn tin cậy Chúa và trung tín với Người. Khởi đầu tuy tồi tệ, nhưng kết quả thật sự rất tuyệt vời.
Đừng bao giờ từ bỏ những giấc mơ Chúa ban cho bạn. Ngay cả khi bạn bắt đầu ở một "cái hố’" hay một "nhà tù", thì như Giô-sép, đến cuối cùng, bạn cũng có thể ở trong một "cung điện". Như Joyce Meyer từng viết: "Dù bắt đầu ở đâu, thì bạn đều có thể có một kết thúc tuyệt vời... Kể cả nếu như ngay hôm nay, bạn đang ở trong một cái hố, thì Chúa vẫn có thể vực bạn dậy, làm những điều tuyệt vời cho chính mình bạn và dùng bạn để làm nên những điều tuyệt vời."
Cầu nguyện
Lạy Chúa, xin hướng dẫn con sống một cuộc đời thánh sạch. Nguyện môi lưỡi và tấm lòng con được đồng nhất với nhau. Con muốn nói với Ngài những điều thật thà từ sâu trong tấm lòng con. Cảm tạ ơn Chúa, vì Ngài luôn lắng nghe những lời kêu cầu trong tâm của con.
Pippa chia sẻ
Giô-sép từ một tù nhân bị lãng quên đã trở thành thống đốc của quốc gia hùng mạnh nhất thời bấy giờ.
Phi-e-rơ từ một hành động dũng cảm của đức tin - đi trên mặt nước - đã bị nhấn chìm trong sợ hãi.
Đó là sự lên xuống trong đức tin.
Giô-sép đã sẵn sàng để lên nắm quyền, dù có là đột ngột. Ông đã cứu hàng ngàn sinh mạng khỏi nạn đói và cứu nền kinh tế khỏi bị hủy hoại. Chúng ta cần nhiều con người đứng lên như Giô-sép - người kính sợ Đức Chúa Trời, có sự mặc khải từ nơi Chúa, và là nhà lãnh đạo tài ba với nhiều kỹ năng để có thể thực hiện kế hoạch giải cứu.
App
Tải xuống ứng dụng Kinh Thánh Trong Một Năm dành cho thiết bị iOS hoặc Android và đọc theo mỗi ngày.
Đăng ký ngay bây giờ để nhận Kinh thánh trong một năm trong hộp thư đến của bạn mỗi sáng. Bạn sẽ nhận được một email mỗi ngày.
Book
Kinh thánh trong một năm bình luận có sẵn như là một cuốn sách.
- Mua từ Cửa hàng Alpha
- [Mua từ Nhà sách CLC](https://clcbookshops.com/product/bible-in-one-year-the-a-commentary-by-nicky-gumbel-hard-cover-gumbel-nicky-hodder-stoughton- 9781473677067)
Tham khảo
The One Year® is a registered trademark of Tyndale House Publishers. Used by permission.
Alexandre Dumas, The Count of Monte Cristo, (Wordsworth editions, 1997).
R.T. Kendall, Total Forgiveness, (Hodder & Stoughton, 2003)
Unless otherwise stated, Scripture quotations taken from the Holy Bible, New International Version Anglicised, Copyright © 1979, 1984, 2011 Biblica, formerly International Bible Society. Used by permission of Hodder & Stoughton Publishers, an Hachette UK company. All rights reserved. ‘NIV’ is a registered trademark of Biblica. UK trademark number 1448790.
Scripture quotations marked (AMP) taken from the Amplified® Bible, Copyright © 1954, 1958, 1962, 1964, 1965, 1987 by The Lockman Foundation. Used by permission. (www.Lockman.org)
Scripture marked (MSG) taken from The Message. Copyright © 1993, 1994, 1995, 1996, 2000, 2001, 2002. Used by permission of NavPress Publishing Group.