Ngày 259

Mỗi cuộc khủng hoảng là một cơ hội

Khôn ngoan Thi Thiên 107:23-32
Tân ước Ga-la-ti 2:1-10
Cựu Ước Ê-sai 36:1-37:38

Giới thiệu

Tổng thống John F. Kennedy từng nhận xét rằng ‘khi viết bằng tiếng Trung, từ “khủng hoảng” gồm có hai ký tự. Một cái có nghĩa là sự nguy hiểm, còn cái kia nghĩa là cơ hội.’ Mọi cuộc khủng hoảng đều đồng thời là một cơ hội. Khủng hoảng thường do những khó khăn bất ngờ gây ra.

Tất cả chúng ta đều có vấn đề. Nhiều người trong chúng ta sẽ phải đối mặt với khủng hoảng. Bạn phản ứng thế nào khi gặp rắc rối, nguy hiểm hoặc những khó khăn bất ngờ trong cuộc sống cá nhân? Chúng ta phản ứng thế nào trước những khó khăn bất ngờ trong Hội Thánh hoặc trong đất nước chúng ta? Chúng ta phải làm gì khi ‘sự khôn ngoan đều tiêu mất’? (Thi Thiên 107:27). Chúng ta làm gì khi ‘chân lý của Tin Lành’ đang bị đe dọa? (Ga-la-ti 2:5). Chúng ta phản ứng thế nào trước 'ngày hoạn nạn' trong cuộc đời mình? (Ê-sai 37:3).

Khôn ngoan

Thi Thiên 107:23-32

23Có người đi tàu trên đại dương,
   Và làm việc nơi biển cả;
  24Họ thấy công việc Đức Giê-hô-va,
   Xem phép lạ Ngài trong nước sâu.
  25Ngài khiến bão tố thổi qua,
   Và ba đào dồi dập;
  26Vọt lên tận trời cao, rồi chìm xuống vực sâu;
   Trong cơn khốn khổ, lòng can đảm tiêu tan.
  27Họ choáng váng lảo đảo như người say;
   Sự khôn ngoan đều tiêu mất.
  28Bấy giờ, trong cơn gian truân, họ kêu cầu Đức Giê-hô-va,
   Và Ngài giải cứu họ khỏi cảnh hoạn nạn.
  29Ngài làm ngừng bão tố,
   Khiến ba đào lặng yên.
  30Họ vui mừng vì sóng êm biển lặng;
   Chúa dẫn họ đến bến bờ ước ao.
  31Nguyện người ta cảm tạ Đức Giê-hô-va vì lòng nhân từ của Ngài,
   Và vì các phép mầu mà Ngài đã làm cho con loài người!
  32Hãy tôn cao Ngài giữa cộng đồng dân Chúa,
   Và ca ngợi Ngài trong hội đồng trưởng lão.

Bình luận

Hãy kêu cầu Chúa trong sự cầu nguyện

Có thể có những lúc trong cuộc đời bạn phải đối mặt với những cơn bão lớn. 'Bão tố’ dường như thổi tới và những cơn sóng thì ‘dồi dập’ (c.25). Lúc đó, lòng can đảm của bạn tiêu tan (c.26b) và sự khôn ngoan dường như biến mất (c.26–27). Bạn gặp phải một cơn bão bất ngờ và không thể tìm ra cách thoát ra khỏi nó.

Thi Thiên này cho bạn biết cách để vượt qua. Dân chúng:

‘… kêu cầu Đức Giê-hô-va, và Ngài giải cứu họ khỏi cảnh hoạn nạn' (c.28).

Chúa không bao giờ muộn, cũng không bao giờ sớm. Ngài luôn đúng lúc!

‘Ngài làm ngừng bão tố,
   Khiến ba đào lặng yên.
   ... Chúa dẫn họ đến bến bờ ước ao’ (c.29–30b).

Khi Chúa đáp lời kêu cầu của bạn, đừng quên cảm ơn Ngài:

‘Nguyện người ta cảm tạ Đức Giê-hô-va vì lòng nhân từ của Ngài,
   Và vì các phép mầu mà Ngài đã làm cho con loài người!
  Hãy tôn cao Ngài giữa cộng đồng dân Chúa,
   Và ca ngợi Ngài trong hội đồng trưởng lão.’ (c.31–32).

Cầu nguyện

Lạy Chúa, cảm ơn Chúa vì nhiều lần Chúa đã nghe tiếng con kêu cầu và giải cứu con khỏi cơn gian truân. Hôm nay con kêu cầu với Ngài, xin Chúa giúp đỡ cuộc sống con và hội thánh ở đất nước này.

Tân ước

Ga-la-ti 2:1-10

Hội Thánh Giê-ru-sa-lem công nhận chức sứ đồ của Phao-lô 

2 Mười bốn năm sau, tôi lại lên Giê-ru-sa-lem cùng với Ba-na-ba, có đem Tít đi nữa. 2Theo sự mặc khải, tôi đi lên đó để trình bày với họ Tin Lành mà tôi đã rao giảng giữa các dân ngoại, nhưng chỉ trình bày riêng với những nhân vật được tôn trọng, kẻo tôi đã và đang chạy một cách vô ích chăng. 3Ngay cả Tít, người cùng đi với tôi, dù là người Hi Lạp, cũng không bị ép phải chịu cắt bì. 4Chúng tôi đã làm như vậy vì có mấy người giả làm anh em len lỏi vào giữa chúng tôi, theo dõi sự tự do mà chúng tôi có được trong Đấng Christ Jêsus để bắt chúng tôi làm nô lệ. 5Chúng tôi không nhượng bộ họ một giây phút nào, để chân lý của Tin Lành được vững bền trong anh em.
6Còn về những nhân vật được coi là tôn trọng (trước kia họ có là gì đi nữa thì cũng chẳng can hệ gì đến tôi; Đức Chúa Trời không thiên vị ai cả) thì họ cũng chẳng đóng góp thêm gì cho tôi. 7Trái lại, khi họ thấy việc giảng Tin Lành cho người không được cắt bì đã giao cho tôi, cũng như việc giảng Tin Lành cho người được cắt bì đã giao cho Phi-e-rơ — 8vì Đấng đã hành động trong Phi-e-rơ để sai ông làm sứ đồ cho những người được cắt bì, cũng hành động trong tôi để sai tôi làm sứ đồ cho dân ngoại — 9và khi nhận biết ân điển đã ban cho tôi thì Gia-cơ, Sê-pha và Giăng, những người được tôn là cột trụ, đã trao tay phải giao kết với Ba-na-ba và tôi để chúng tôi đi đến với các dân ngoại, còn họ thì đến với những người được cắt bì. 10Họ chỉ nhắc chúng tôi một việc là phải nhớ đến người nghèo khó, là việc mà tôi đã tích cực làm.

Bình luận

Sử dụng kỹ năng, tài giao tiếp và lòng dũng cảm

Như chúng ta đã đọc ngày hôm qua, đôi khi chúng ta có thể bị cám dỗ và thấy coi thường những khía cạnh khác của hội thánh, các hệ phái khác hoặc những Cơ đốc nhân khác và ước gì họ giống chúng ta hơn! ‘Giá như họ làm những điều giống chúng ta hơn thì họ sẽ là những Cơ đốc nhân ‘thực thụ’ hoặc những Cơ đốc nhân ‘tốt hơn’!’ Khi nghĩ như vậy, thực ra chúng ta đang phủ nhận rằng đức tin vào Chúa Giê-su là đủ.

Đây là điều đã xảy ra cho các Hội thánh ở Ga-la-ti. Họ được dạy rằng niềm tin của họ nơi Chúa Giê-su chưa đủ. Nếu họ muốn trở thành những Cơ-đốc nhân ‘đích thực’, họ cần phải chịu phép cắt bì.

Lúc đó, Hội Thánh đầu tiên đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng bất ngờ và sứ đồ Phao-lô đã phải vận dụng hết lòng can đảm và quyết tâm của mình, kết hợp với kỹ năng và tài giao tiếp, để tránh sự bất hoà và chia rẽ tai hại trong Hội Thánh.

Phao-lô muốn làm rõ rằng ông đã hành động dưới sự hướng dẫn và hành động của Chúa Thánh Linh: ‘Theo sự mặc khải, tôi đi lên đó...’ (c.2). Phao-lô bị thuyết phục về tính giá trị của phúc âm mà ông rao giảng, nhưng cũng quan tâm đến sự hiệp nhất: ‘Tôi đi lên đó để... trình bày riêng với những nhân vật được tôn trọng, kẻo tôi đã và đang chạy một cách vô ích chăng’ (c.2).

Ông dẫn theo hai người bạn: Ba-na-ba và Tít. Ba-na-ba là người Do Thái và Tít là người Hy Lạp (một người ngoại không cắt bì). Đối với người Do Thái ở thế kỷ thứ nhất, có hai loại người trên thế giới: người Do Thái và người Hy Lạp (được cắt bì và không được cắt bì). Phép cắt bì là một dấu hiệu đánh dấu người Do Thái, theo mệnh lệnh của Đức Chúa Trời (Sáng thế ký 17:9–14). Nó biểu thị giao ước của Đức Chúa Trời với dân được Ngài chọn.

Tuy nhiên, Phao-lô đã chọn Tít làm bạn đồng hành của mình. ‘Ngay cả Tít, người cùng đi với tôi, dù là người Hi Lạp, cũng không bị ép phải chịu cắt bì’ (Ga-la-ti 2:3). Quan điểm của Phao-lô trong phần này là các sứ đồ ở Giê-ru-sa-lem (Gia-cơ, Phi-e-rơ và Giăng) đồng ý rằng tin lành về Chúa Giê-su Christ dành cho tất cả mọi người: Người Do Thái và người ngoại, người được cắt bì và không được cắt bì.

Phao-lô buộc phải bảo vệ ‘sự tự do chúng tôi có trong Đấng Christ Jêsus’ (c.4). Tự do đích thực chỉ được tìm thấy qua đức tin vào Đấng Christ. Sự cần thiết của phép cắt bì để được xưng công chính trước mặt Đức Chúa Trời sẽ ‘bắt chúng tôi làm nô lệ’ (c.4).

Nếu họ nhượng bộ trước yêu cầu phải cắt bì những người ngoại cải đạo, họ sẽ phủ nhận chính bản chất của Phúc Âm. Mục đích của bức thư này là để giải thích 'chân lý của Tin Lành' (c.5). Phao-lô muốn chứng minh rằng cuộc đời, cái chết và sự phục sinh của Chúa Giê-su đã đáp ứng mọi yêu cầu của luật Môi-se.

Cuộc họp ở Giê-ru-sa-lem là để giải quyết vấn đề cắt bì. Quyết định được đưa ra là một trong những quyết định quan trọng nhất từng được đưa ra trong lịch sử Cơ đốc giáo. Quyết định ở đây đã ngăn chặn được sự chia rẽ tai hại trong nội bộ Hội Thánh. Cuộc khủng hoảng đã trở thành một cơ hội.

Không những vấn đề đã được giải quyết mà Phúc Âm do Phi-e-rơ và Phao-lô rao giảng cũng được xác lập một cách vững chắc là một và giống nhau (c.6). Những người lãnh đạo ở Giê-ru-sa-lem công nhận rằng chức vụ sứ đồ của Phao-lô mang tất cả những dấu hiệu của thẩm quyền được Đức Chúa Trời ban cho.

Phi-e-rơ và những người khác đã chấp nhận Phao-lô và đồng ý phân chia trách nhiệm – Phao-lô sẽ đến với người không phải là người Do Thái và Phi-e-rơ sẽ đến với người Do Thái. Cùng một Phúc Âm sẽ được truyền đến hai khu vực khác nhau bởi những người khác nhau. Họ bắt tay nhau như dấu hiệu cho thấy thỏa thuận sẽ được tôn trọng (c.7–9). Đây là một thời điểm quan trọng đối với Hội Thánh thời đầu.

Các bên đã có một cuộc thảo luận hợp lý và chi tiết về sự khác biệt của họ. Phao-lô không chịu để mình bị kính trọng quá mức, mặc dù những người ông gặp đều ‘được tôn là cột trụ’ (c.9). Rốt cuộc, đây là một nhóm khá xứng đáng để đảm nhận trọng trách này! Giăng có lẽ đã trở thành lãnh đạo của Hội Thánh Giê-ru-sa-lem. Phi-e-rơ và Giăng đều là môn đồ thân tín của Chúa Giê-su.

Cuối cùng, hai bên đã đi đến một thỏa thuận. Dường như Phao-lô đã hành động một cách tôn trọng và nhã nhặn dù là một người cương quyết và ý thức được đây là một nhiệm vụ đặc biệt. Ông sẽ không cho phép sự chống đối từ bên ngoài, cũng như sự ngã lòng từ bên trong, ngăn cản ông làm những gì ông được kêu gọi làm.

Điều kiện duy nhất mà các nhà lãnh đạo Hội Thánh Giê-ru-sa-lem đưa ra không gây khó khăn gì cho Phao-lô: ‘nhớ đến người nghèo khó’ (c.10). Hội Thánh phải luôn ưu tiên người nghèo và người có hoàn cảnh khó khăn trong xã hội.

Cầu nguyện

Lạy Chúa, xin ban cho con kỹ năng, tài ăn nói và lòng can đảm như sứ đồ Phao-lô. Xin giúp chúng con, giống như Phao-lô, ôm lấy toàn thể Hội thánh của Chúa Giê-su Christ.

Cựu Ước

Ê-sai 36:1-37:38

Phần phụ thêm về lịch sử. – Ê-xê-chia và San-chê-ríp. – Sứ thần của Mê-rô-đác Ba-la-đan

(36:1 – 39:8)

San-chê-ríp xâm chiếm nước Giu-đa. – Lời đe dọa của Ráp-sa-kê

(II Vua 18:13-27; II Sử 32:1-19)

36 Vào năm thứ mười bốn triều vua Ê-xê-chia thì San-chê-ríp, vua A-si-ri, lên đánh và chiếm được tất cả các thành kiên cố của Giu-đa. 2Vua A-si-ri sai Ráp-sa-kê từ La-ki đến Giê-ru-sa-lem với một lực lượng hùng hậu đe dọa vua Ê-xê-chia. Ráp-sa-kê đứng tại cống dẫn nước ao trên, nằm trên đường cái dẫn đến cánh đồng thợ giặt. 3Bấy giờ Ê-li-a-kim, con trai của Hinh-kia, quan quản lý cung điện, cùng với thư ký Sép-na và quan thái sử Giô-a, con trai của A-sáp, đi ra gặp Ráp-sa-kê.
4Ráp-sa-kê nói với họ: “Hãy tâu với vua Ê-xê-chia rằng đại đế là vua A-si-ri phán thế nầy: ‘Sự tin tưởng của ngươi dựa vào đâu? 5Ta hỏi ngươi rằng chỉ lời nói suông là có thể thay thế mưu lược và sức mạnh để chiến đấu được sao? Bây giờ, ngươi cậy vào ai mà dám nổi lên chống lại ta? 6Nầy, ngươi dựa vào Ai Cập, là cây gậy bằng sậy đã giập, mà ai dựa vào nó thì bị đâm thủng bàn tay. Pha-ra-ôn, vua Ai Cập, là như vậy đối với tất cả những ai nương cậy ông ấy. 7Có lẽ ngươi nói với ta rằng: “Chúng tôi tin cậy Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi.” Nhưng chẳng phải ấy là Đấng mà Ê-xê-chia đã dẹp bỏ các nơi cao và các bàn thờ Ngài, khi truyền cho Giu-đa và Giê-ru-sa-lem rằng: “Các ngươi hãy thờ lạy trước bàn thờ nầy,” hay sao? 8Vậy bây giờ, hãy đánh cuộc với chủ ta là vua A-si-ri. Ta sẽ cấp cho ngươi hai nghìn con ngựa, nếu ngươi tìm đủ số kỵ binh để cưỡi! 9Ngay cả khi ngươi cậy vào Ai Cập để có chiến xa và kỵ binh, liệu ngươi có thể đẩy lui được một tướng kém nhất trong số các thuộc hạ của chủ ta không? 10Hơn nữa, chẳng phải là theo lệnh của Đức Giê-hô-va mà ta lên đánh xứ nầy để tiêu diệt nó sao? Đức Giê-hô-va đã phán với ta rằng: Hãy lên đánh xứ nầy và tiêu diệt nó đi!’”
11Ê-li-a-kim cùng Sép-na và Giô-a nói với Ráp-sa-kê: “Xin nói với các đầy tớ ông bằng tiếng A-ram, vì chúng tôi hiểu tiếng ấy. Xin đừng nói với chúng tôi bằng tiếng Giu-đa kẻo dân ở trên tường thành nghe được.”
12Nhưng Ráp-sa-kê trả lời: “Có phải chủ ta sai ta truyền mấy lời nầy cho chủ ngươi và cho ngươi thôi sao? Chẳng phải cũng truyền cho những người ngồi trên tường thành kia, là kẻ sắp phải cùng với các ngươi ăn phân, uống nước tiểu mình sao?”
13Thế rồi Ráp-sa-kê đứng dậy, dùng tiếng Giu-đa mà nói to lên rằng: “Hãy nghe lời phán của đại đế là vua A-si-ri! 14Vua phán thế nầy: ‘Đừng để vua Ê-xê-chia lừa dối các ngươi, vì vua ấy không thể giải cứu các ngươi đâu! 15Cũng đừng để vua Ê-xê-chia khiến các ngươi tin cậy Đức Giê-hô-va khi nói rằng: “Đức Giê-hô-va chắc chắn sẽ giải cứu chúng ta cùng với thành nầy, và sẽ chẳng phó nó vào tay vua A-si-ri đâu!” 16Đừng nghe Ê-xê-chia, vì vua A-si-ri phán thế nầy: Hãy làm hòa với ta và ra hàng, thì ai cũng sẽ được ăn trái nho, trái vả, và uống nước từ hồ chứa của mình, 17cho tới khi ta đến và đem các ngươi vào một xứ như xứ các ngươi, tức là xứ có ngũ cốc và rượu mới, một xứ có bánh và vườn nho. 18Hãy coi chừng, kẻo Ê-xê-chia dỗ dành các ngươi mà nói rằng: “Đức Giê-hô-va sẽ giải cứu chúng ta!” Vậy, có thần nào của các nước đã giải cứu xứ họ khỏi tay vua A-si-ri được không? 19Các thần của Ha-mát và Ạt-bát ở đâu? Các thần của Sê-phạt-va-im ở đâu? Các thần ấy có giải cứu Sa-ma-ri khỏi tay ta được không? 20Trong tất cả các thần của các xứ nầy, có thần nào đã cứu xứ mình ra khỏi tay ta chưa? Vậy, làm thế nào Đức Giê-hô-va cứu nổi Giê-ru-sa-lem khỏi tay ta!’”
21Họ im lặng, không đáp lại một lời, vì lệnh vua đã truyền: “Các ngươi đừng đáp lại hắn.” 22Ê-li-a-kim, con trai của Hinh-kia, quan quản lý cung điện, cùng thư ký Sép-na, và quan thái sử Giô-a, con trai của A-sáp, xé áo mình ra, trở về gặp vua Ê-xê-chia và thuật lại những lời của Ráp-sa-kê.

Lời tiên tri về sự giải cứu thành Giê-ru-sa-lem

(II Vua 19:1-13) 37 Khi nghe tin ấy, vua Ê-xê-chia liền xé áo mình, mặc áo sô và đi vào đền thờ Đức Giê-hô-va. 2Vua sai quan quản lý cung điện là Ê-li-a-kim, thư ký Sép-na và các thầy tế lễ cao niên mặc áo sô đến gặp nhà tiên tri Ê-sai, con trai của A-mốt. 3Họ nói với ông: “Vua Ê-xê-chia nói thế nầy: ‘Hôm nay là ngày hoạn nạn, quở phạt và ô nhục; như đàn bà đã đến lúc phải sinh con nhưng không đủ sức để sinh. 4Chắc Giê-hô-va Đức Chúa Trời của ông đã nghe những lời của Ráp-sa-kê mà chủ hắn là vua A-si-ri đã sai đến để nhạo báng Đức Chúa Trời hằng sống; và Giê-hô-va Đức Chúa Trời của ông sẽ trừng phạt chúng theo những lời mà Ngài đã nghe. Vậy, xin ông dâng lời cầu nguyện cho những người còn sót lại đây!’”
5Khi các đầy tớ của vua Ê-xê-chia đến gặp Ê-sai, 6thì Ê-sai nói với họ: “Các ông hãy về tâu lại với chủ mình rằng Đức Giê-hô-va phán thế nầy: ‘Đừng sợ những lời con đã nghe, là những lời mà các đầy tớ của vua A-si-ri đã xúc phạm đến Ta. 7Nầy, Ta sẽ đặt một thần linh trong nó, khiến nó nghe tin đồn mà rút quân về nước. Ta sẽ làm cho nó ngã chết dưới lưỡi gươm ngay tại xứ sở nó.’”
8Khi Ráp-sa-kê trở về thì gặp vua A-si-ri đang đánh thành Líp-na, vì ông được tin vua đã rời khỏi La-ki. 9Bấy giờ, vua A-si-ri được tin báo về Tiệt-ha-ca, vua Cút, rằng: “Vua ấy đang kéo quân ra giao chiến với bệ hạ.” Nghe thế, vua A-si-ri lại sai các sứ giả đến gặp Ê-xê-chia, và dặn rằng: 10“Các ngươi hãy nói với Ê-xê-chia, vua Giu-đa, rằng: ‘Đừng để Đức Chúa Trời, là Đấng mà ngươi tin cậy, lừa dối ngươi rằng Giê-ru-sa-lem sẽ không rơi vào tay vua A-si-ri đâu. 11Nầy, hẳn ngươi có nghe những gì các vua A-si-ri làm cho tất cả các nước, chúng đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Còn ngươi, ngươi sẽ thoát được sao? 12Thần của các nước mà cha ông ta đã tiêu diệt, tức là các thần của Gô-xan, Ha-ran, Rết-sép, và người Ê-đen ở tại Tê-la-sa, có giải cứu họ được chăng? 13Vua của Ha-mát, vua của Ạt-bát, vua của các thành Sê-phạt-va-im, Hê-na, và Y-va ở đâu?’”

Lời cầu nguyện của Ê-xê-chia

(II Vua 19:14-19)

14Ê-xê-chia nhận bức thư do các sứ giả trao tận tay. Đọc xong, vua liền đi lên đền thờ Đức Giê-hô-va và trải thư ra trước mặt Đức Giê-hô-va. 15Ê-xê-chia cầu nguyện với Đức Giê-hô-va: 16“Lạy Đức Giê-hô-va vạn quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, là Đấng ngự trên các chê-ru-bim, chỉ một mình Ngài là Đức Chúa Trời của mọi vương quốc trên đất; chính Ngài đã tạo nên trời và đất. 17Lạy Đức Giê-hô-va, xin nghiêng tai và nghe! Lạy Đức Giê-hô-va, xin mở mắt và xem! Xin nghe mọi lời mà San-chê-ríp đã gửi đến để phỉ báng Đức Chúa Trời hằng sống. 18Lạy Đức Giê-hô-va, các vua A-si-ri thật đã tàn phá mọi xứ sở và đất đai của họ, 19ném các thần của họ vào lửa; vì chúng không phải là thần, mà chỉ là sản phẩm bằng gỗ và bằng đá do tay người làm ra, nên chúng đã bị hủy diệt. 20Vậy bây giờ, lạy Giê-hô-va Đức Chúa Trời của chúng con, xin giải cứu chúng con khỏi tay San-chê-ríp, để mọi vương quốc trên đất đều biết rằng chỉ một mình Ngài là Đức Giê-hô-va!”

Lời tiên tri của Ê-sai

(II Vua 19:20-34)

21Ê-sai, con trai của A-mốt, sai người đến tâu với vua Ê-xê-chia rằng: “Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phán: Vì con đã cầu xin Ta về San-chê-ríp, vua A-si-ri, 22đây là lời Đức Giê-hô-va đã phán về nó:
  ‘Trinh nữ Si-ôn
   Khinh miệt ngươi, chế nhạo ngươi;
  Con gái Giê-ru-sa-lem
   Lắc đầu sau lưng ngươi!
  23Ngươi đã phỉ báng và xúc phạm đến ai?
   Ngươi đã lên giọng
  Và ngước mắt tự cao chống lại ai?
   Ngươi dám chống lại Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên sao!
  24Ngươi đã dùng các thuộc hạ phỉ báng Chúa,
   Ngươi nói: “Với vô số chiến xa,   Ta lên các đỉnh núi cao,
   Đến đỉnh cao chót vót của Li-ban.
  Ta sẽ đốn những cây bá hương cao hơn hết,
   Và những cây tùng tốt nhất của nó.
  Ta sẽ đến chỗ xa nhất
   Trong rừng cây rậm rạp.
  25Ta đã đào giếng
   Và uống nước;
  Ta đã làm cạn khô mọi sông ngòi Ai Cập.
   Với đôi bàn chân của ta.”

  26Có phải ngươi không hề nghe rằng
   Ta đã định việc nầy từ lâu?
  Những gì Ta đã hoạch định từ xa xưa,
   Nay Ta khiến nó xảy ra;
  Để ngươi biến các thành kiên cố,
   Ra những đống đổ nát hoang tàn.
  27Cư dân các thành ấy phải bó tay,
   Khiếp sợ và hổ thẹn;
  Họ như cây cỏ ngoài đồng,
   Giống như đám cỏ xanh,
  Như cỏ non mọc trên mái nhà,
   Khác nào cánh đồng trước khi lúa mì mọc lên.

  28Nhưng Ta biết khi ngươi ngồi, lúc ngươi đứng;
   Khi ngươi ra, lúc ngươi vào,
   Và ngay cả khi ngươi điên cuồng chống lại Ta.
  29Vì ngươi điên cuồng chống lại Ta,
   Và lời ngạo mạn của ngươi đã thấu đến tai Ta
  Nên Ta móc khoen vào mũi ngươi,
   Tra hàm thiếc vào miệng ngươi,
  Ta sẽ khiến ngươi phải trở về
   Theo con đường mà ngươi đã đến.’

30Hỡi Ê-xê-chia, đây sẽ là dấu hiệu cho con: Năm nay các con sẽ ăn sản vật tự mọc, năm thứ nhì ăn sản vật mọc lên do hạt giống tự rơi; nhưng đến năm thứ ba, hãy gieo và gặt, trồng nho và ăn trái. 31Những người trốn thoát của nhà Giu-đa còn sống sót sẽ tiếp tục đâm rễ ở dưới và ra trái ở trên. 32Vì sẽ có dân sót lại đi ra từ Giê-ru-sa-lem, và nhóm người trốn thoát ra từ núi Si-ôn. Lòng sốt sắng của Đức Giê-hô-va vạn quân sẽ thực hiện điều đó.
33Vì vậy, Đức Giê-hô-va phán về vua A-si-ri như sau: ‘Nó sẽ không vào được thành nầy, sẽ chẳng bắn vào đó một mũi tên nào, cũng chẳng dùng khiên hay đắp lũy mà tấn công thành. 34Nó sẽ theo con đường mình đã đến mà trở về, không vào thành nầy được đâu.’ Đức Giê-hô-va phán vậy. 35Vì Ta và vì Đa-vít, đầy tớ Ta, chính Ta sẽ bảo vệ và giải cứu thành nầy.”

Cái chết của San-chê-ríp

(II Vua 19:35-37)

36Bấy giờ, một thiên sứ của Đức Giê-hô-va vào trại quân của người A-si-ri, và giết một trăm tám mươi lăm nghìn người. Sáng hôm sau, người ta dậy sớm và thấy toàn là xác chết! 37San-chê-ríp, vua A-si-ri, rút quân về, và ở tại Ni-ni-ve. 38Một hôm, khi vua San-chê-ríp đang cúi lạy thần của mình trong đền thờ Nít-róc, thì các con trai của vua là A-tra-mê-léc và Sa-rết-se dùng gươm giết vua, rồi trốn sang xứ A-ra-rát. Con vua là Ê-sạt-ha-đôn lên kế vị.

Bình luận

Dâng lên Chúa hoàn cảnh ‘bất khả thi’

Bạn có bao giờ bị chế giễu hay coi thường vì đức tin của bạn nơi Chúa không? Họ nói: ‘Bạn có thực sự nghĩ rằng Chúa ở cùng bạn không?’ ‘Không phải đó chỉ là người bạn tưởng tượng của bạn thôi sao?’; ‘Bạn có thực sự nghĩ rằng việc tin cậy nơi Đức Chúa Trời sẽ mang lại ích lợi gì cho bạn không?’ Đây là cách mà dân Chúa đã bị chế nhạo trong suốt lịch sử.

Dân Chúa phải đối mặt với một cuộc tấn công bất ngờ. Đây là một sự việc quan trọng đến nỗi nó xuất hiện ba lần trong Kinh thánh (xem II Các Vua 18; II Sử ký 32). San-chê-ríp, vua A-si-ri, đang tấn công Giê-ru-sa-lem với một đội quân khổng lồ. Tay sai của hắn đang chế nhạo dân chúng: ‘Sự tin tưởng của ngươi dựa vào đâu?’ (Ê-sai 36:4). Ngươi đang trông cậy vào ai? (c.5b). Họ đang bị chế giễu và cười nhạo vì đức tin của họ nơi Đức Chúa Trời.

Đó dường như là một tình huống không thể xảy ra – chưa có ai khác từng được giải thoát khỏi ‘tay vua A-si-ri’ (c.18). Nhưng họ không đáp lại lời chế nhạo. Đôi khi cách phản ứng tốt nhất trước những lời chỉ trích là giữ im lặng một cách trang nghiêm: ‘Họ im lặng, không đáp lại một lời, vì lệnh vua đã truyền: “Các ngươi đừng đáp lại hắn”' (c.21).

Vua Ê-xê-chia đáp lại cơn khủng hoảng bằng cách xé áo mình, mặc áo sô và đi vào đền thờ Đức Giê-hô-va (37:1). Ông đã mời nhà tiên tri Ê-sai đến. Ê-xê-chia nói: ‘Hôm nay là ngày hoạn nạn, quở phạt và ô nhục; như đàn bà đã đến lúc phải sinh con nhưng không đủ sức để sinh’ (c.3). Ê-xê-chia bảo Ê-sai cầu nguyện (c.4).

Ê-sai đáp lại bằng cách nói rằng sứ điệp của Chúa là: ‘Đừng sợ những lời con đã nghe... Ta sẽ đặt một thần linh trong nó, khiến nó nghe tin đồn mà rút quân về nước.’ (c.6–7).

Khi Ê-xê-chia nhận được một lá thư đe dọa, ông đã lên đền thờ Chúa, ‘trải thư ra trước mặt Đức Giê-hô-va’ và cầu nguyện: ‘Lạy Đức Giê-hô-va vạn quân… chỉ một mình Ngài là Đức Chúa Trời của mọi vương quốc trên đất; chính Ngài đã tạo nên trời và đất. Lạy Đức Giê-hô-va, xin nghiêng tai và nghe! Lạy Đức Giê-hô-va, xin mở mắt và xem! Xin nghe mọi lời mà San-chê-ríp đã gửi đến để phỉ báng Đức Chúa Trời hằng sống… bây giờ, lạy Giê-hô-va Đức Chúa Trời của chúng con, xin giải cứu chúng con khỏi tay San-chê-ríp, để mọi vương quốc trên đất đều biết rằng chỉ một mình Ngài là Đức Giê-hô-va!' (c.14– 20).

Ê-sai đã gửi cho ông một thông điệp, 'Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phán: Vì con đã cầu xin Ta... Ta sẽ bảo vệ và giải cứu thành nầy' (c.21,35)

Đức Chúa Trời đã nghe lời cầu nguyện của Ê-xê-chia và Ê-sai và Ngài giải cứu dân Ngài (c.36–38).

Cầu nguyện

Lạy Chúa, danh Chúa Giê-su không còn được tôn vinh trong xã hội chúng con nữa. Xin Chúa tuôn đổ tinh thần cầu nguyện và lòng đói khát Ngài trên dân tộc của Ngài để chúng con có thể hướng về Ngài trong lời cầu nguyện. Hãy nghe lời cầu nguyện của chúng con và giải thoát chúng con trong thời điểm khó khăn này.

Pippa chia sẻ

Ga-la-ti 2:10 nói:

‘Họ chỉ nhắc chúng tôi một việc là phải nhớ đến người nghèo khó’. Và như Phao-lô đã nói: '... là việc mà tôi đã tích cực làm.'

Tôi cũng háo hức nhớ đến người nghèo, nhưng đôi khi tôi cảm thấy quá choáng ngợp không biết phải làm gì, hoặc quá bận tâm hoặc chỉ vỡ mộng vì có ai đó đã ‘cho tôi đi nhờ’. Nhưng chúng ta không được chần chừ và như Kinh thánh nói, hãy luôn nhớ đến người nghèo.

reader

App

Tải xuống ứng dụng Kinh Thánh Trong Một Năm dành cho thiết bị iOS hoặc Android và đọc theo mỗi ngày.

reader

Email

Đăng ký ngay bây giờ để nhận Kinh thánh trong một năm trong hộp thư đến của bạn mỗi sáng. Bạn sẽ nhận được một email mỗi ngày.

reader

Website

Bắt đầu đọc sự tận tâm của ngày hôm nay ngay tại đây trên trang web BiOY.

Read now
reader

Book

Kinh thánh trong một năm bình luận có sẵn như là một cuốn sách.

Tham khảo

John F. Kennedy trong bài phát biểu trước Lễ triệu tập Quỹ Đại học dành cho người da đen thống nhất vào ngày 12 tháng 4 năm 1959

Trừ khi có quy định khác, các trích dẫn Kinh thánh lấy từ Kinh thánh, Phiên bản quốc tế mới được Anh hóa, Bản quyền © 1979, 1984, 2011 Biblica, trước đây là Hiệp hội Kinh thánh Quốc tế. Được sử dụng với sự cho phép của Nhà xuất bản Hodder & Stoughton, một công ty của Hachette Vương quốc Anh. Đã đăng ký Bản quyền. ‘NIV’ là nhãn hiệu đã đăng ký của Biblica. Số nhãn hiệu Vương quốc Anh 1448790.

Kinh thánh được đánh dấu (MSG) được lấy từ Thông điệp. Bản quyền © 1993, 1994, 1995, 1996, 2000, 2001, 2002. Được sử dụng dưới sự cho phép của NavPress Publishing Group.

Kinh Thánh trong một năm

  • Introduction
  • Wisdom Bible
  • Wisdom Commentary
  • New Testament Bible
  • New Testament Commentary
  • Old Testament Bible
  • Old Testament Commentary
  • Pippa Adds

This website stores data such as cookies to enable necessary site functionality and analytics. Find out more