Ngày 86

Sự viên mãn của phước lành

Khôn ngoan Thi Thiên 37:21-31
Tân ước Lu-ca 6:12-36
Cựu Ước Dân số 21:4-22:20

Giới thiệu

Mẹ Teresa đã từng trả lời phỏng vấn tạp chí Hello!. Cô ấy đã được hỏi câu hỏi, 'Có phải chỉ những người giàu có mới cho đi không?'

Cô ấy trả lời, 'Không, ngay cả những người nghèo nhất trong số những người nghèo cũng cho. Ngày nọ, một người ăn xin rất nghèo đến gặp tôi và nói: “Mọi người cho anh và tôi cũng muốn cho anh hai mươi paisa” – tức là khoảng hai xu. Tôi tự nghĩ, mình phải làm gì đây? Nếu tôi lấy thì anh ấy sẽ không có gì để ăn, nhưng nếu tôi không lấy thì tôi sẽ làm anh ấy rất đau. Vì vậy, tôi đã lấy, và anh ấy rất hạnh phúc vì anh ấy đã trao cho Mẹ Teresa Calcutta để giúp đỡ người nghèo. Sự cho đi làm sạch trái tim và giúp bạn đến gần Chúa hơn. Đổi lại, bạn sẽ nhận lại được rất nhiều.

Sự hào phóng không chỉ là một đặc điểm tính cách tốt đẹp mà mọi người có. Nó ở ngay trung tâm đức tin của chúng ta. C.S. Lewis đã định nghĩa Cơ đốc giáo là 'một kiểu cho đi'. Đức Chúa Trời đã tuôn đổ lòng quảng đại của Ngài cho bạn trong Chúa Giê-xu (Giăng 3:16), và bạn được kêu gọi đáp lại bằng đức tin và lòng quảng đại cho người khác. Mỗi phân đoạn Kinh thánh hôm nay nói về những phước lành và những lời nguyền rủa. Chìa khóa cho sự trọn vẹn của phước lành là sự hào phóng – ‘người công bình ban cho một cách rộng rãi’ (Thi Thiên 37:21).

Khôn ngoan

Thi Thiên 37:21-31

21 Kẻ ác mượn mà không trả lại,
  Còn người công chính cứ làm ơn và ban cho.
22 Vì người được Đức Chúa Trời ban phước sẽ nhận được đất,
  Còn kẻ mà Ngài nguyền rủa sẽ bị diệt vong.

23 Các bước của người thuộc về Đức Giê-hô-va được vững chãi,
  Ngài ưa thích đường lối người ấy.
24 Dù người có vấp ngã cũng không nằm sải dài
  Vì Đức Giê-hô-va đưa tay nâng đỡ người ấy.

25 Trước kia tôi còn trẻ, nay đã già,
  Tôi chẳng hề thấy người công chính nào bị bỏ,
  Hay dòng dõi người ấy đi ăn mày.
26 Hằng ngày người công chính làm ơn và cho mượn;
  Dòng dõi người được phước.

27 Hãy lánh điều dữ và làm điều lành
  Thì con sẽ sống đời đời.
28 Vì Đức Giê-hô-va yêu công lý,
  Không từ bỏ người thánh của Ngài.

  Người công chính được Ngài gìn giữ đời đời.
  Còn dòng dõi kẻ gian ác sẽ bị diệt vong.
29 Người công chính sẽ nhận được đất đai
  Và sống ở đó đời đời.

30 Miệng người công chính nói lời khôn ngoan,
  Lưỡi người ấy nói ra điều chính trực.
31 Luật pháp Đức Chúa Trời ở trong lòng người công chính,
  Và người bước đi không chao đảo.

Bình luận

Hãy hào phóng, luôn luôn

Một số người trong cuộc sống là 'người cho' và một số là 'người nhận'. Theo Đa-vít, đây là điểm khác biệt chính giữa ‘người công chính’ và ‘kẻ ác’: ‘Kẻ ác mượn mà không trả lại, Còn người công chính cứ làm ơn và ban cho. Vì người được Đức Chúa Trời ban phước sẽ nhận được đất, Còn kẻ mà Ngài nguyền rủa sẽ bị diệt vong.’ (c.21–22a, VIE2010).

Sự hào phóng không phải là một hành động thi thoảng; đó là một cách sống. Người hào phóng thì ‘làm ơn và cho mượn’ (c.26). Chúa đẹp lòng những ai sống như vậy (c.23). Bạn có thể gặp khó khăn và vấp ngã nhưng bạn sẽ không ngã (c.24). Lời hứa của Chúa là ban phước cho bạn và con cái bạn (c.25–26).

Trong thế giới ngày nay, chúng ta phải đối mặt với nhiều ‘trẻ em xin ăn’ (c.25). Bức tranh lớn hơn của phân đoạn Thi Thiên này là cái nhìn về toàn thể dân Chúa được giữ gìn bằng cách thực hành lòng rộng lượng: cho và nhận. Chính những người theo Chúa trong việc bố thí rộng rãi cho người nghèo sẽ thấy rằng nhu cầu của chính họ được đáp ứng khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Cho dù về mặt tài chính hay cách khác, phần còn lại của cộng đồng sẽ hỗ trợ họ khi họ cần.

Trong thế giới COVID-19 ngày nay, chúng tôi nhận thấy nhu cầu lớn cả ở địa phương và xa hơn nữa. Ý muốn của Đức Chúa Trời dành cho dân Ngài là nâng đỡ lẫn nhau bằng cách ‘[ban cho] rộng rãi’ (c.21). Hãy tận dụng mọi cơ hội để cho đi một cách quảng đại và bạn sẽ kinh nghiệm được sự đầy tràn phúc lành của Chúa.

Cầu nguyện

Lạy Chúa, cảm ơn vì những lời hứa tuyệt vời mà Chúa thực hiện với những người rộng lượng. Xin giúp con không bao giờ hài lòng với mức độ dâng hiến của mình nhưng luôn tìm cách trở nên quảng đại hơn.

Tân ước

Lu-ca 6:12-36

12 Trong những ngày đó, Đức Chúa Jêsus đi lên núi để cầu nguyện; Ngài thức thâu đêm cầu nguyện với Đức Chúa Trời. 13 Đến sáng hôm sau, Ngài gọi các môn đồ đến và chọn mười hai người trong số họ, gọi là sứ đồ: 14 Si-môn, Ngài đặt tên là Phi-e-rơ, và Anh-rê em Phi-e-rơ; Gia-cơ và Giăng; Phi-líp và Ba-thê-lê-my; 15 Ma-thi-ơ và Thô-ma; Gia-cơ, con của A-phê, và Si-môn gọi là Xê-lốt; 16 Giu-đa, con của Gia-cơ, và Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, sau trở thành kẻ phản bội Ngài.

Các sự dạy dỗ khác

17 Ngài đi xuống cùng các sứ đồ và đứng ở một chỗ đất bằng. Có nhiều môn đồ của Ngài cùng đoàn dân rất đông từ khắp miền Giu-đê, thành Giê-ru-sa-lem, và vùng duyên hải Ty-rơ, Si-đôn đến để nghe Ngài dạy và để được chữa lành bệnh. 18 Những người bị uế linh quấy phá đều được chữa lành. 19 Cả đoàn dân đều tìm cách chạm vào Ngài, vì quyền năng từ Ngài phát ra và chữa lành mọi người.

20 Đức Chúa Jêsus ngước mắt nhìn môn đồ và phán:

“Phước cho các con là những người nghèo khó,
Vì vương quốc Đức Chúa Trời thuộc về các con.
21 Phước cho các con là những người hiện đang đói,
Vì sẽ được no đủ.
Phước cho các con là những người hiện đang khóc lóc,
Vì sẽ được vui cười.
22 Phước cho các con khi vì cớ Con Người mà bị người ta ghen ghét, xua đuổi, mắng nhiếc, loại bỏ tên các con như kẻ gian ác.

23 Trong ngày ấy, các con hãy hớn hở nhảy mừng, vì kìa, phần thưởng của các con ở trên trời là rất lớn; bởi vì tổ phụ họ cũng đối xử với các nhà tiên tri như vậy.

24 Nhưng khốn cho các ngươi là những kẻ giàu có,
Vì đã được an ủi rồi!
25 Khốn cho các ngươi là những người hiện đang no,
Vì sẽ đói!
Khốn cho các ngươi là những kẻ hiện đang cười,
Vì sẽ đau thương và khóc lóc!
26 Khốn cho các ngươi, khi được mọi người khen tặng,
Vì tổ phụ họ cũng đối xử với các kẻ tiên tri giả như vậy!

27 Nhưng Ta phán với các con là người nghe Ta: Hãy yêu kẻ thù mình, làm ơn cho kẻ ghét mình, 28 chúc phước cho kẻ rủa sả mình, và cầu nguyện cho kẻ sỉ nhục mình. 29 Ai vả các con má bên nầy, hãy đưa luôn má bên kia cho họ; còn nếu ai lấy áo ngoài của con, cũng đừng ngăn họ lấy luôn áo trong. 30 Ai xin, hãy cho; ai đoạt lấy của cải các con, đừng đòi lại. 31 Các con muốn người ta làm cho mình thể nào, hãy làm cho người ta thể ấy.

32 Nếu các con yêu mến những ai yêu mến mình, thì có ơn nghĩa gì đâu? Ngay cả kẻ tội lỗi cũng yêu mến những ai yêu mến họ. 33 Nếu các con làm ơn cho người làm ơn cho mình, thì có ơn nghĩa gì? Ngay cả kẻ tội lỗi cũng làm như vậy. 34 Nếu các con cho ai mượn mà mong họ trả lại, thì có ơn nghĩa gì? Ngay cả kẻ tội lỗi cũng cho kẻ tội lỗi mượn, để được nhận lại đủ số. 35 Nhưng các con hãy yêu kẻ thù mình, hãy làm ơn, và hãy cho mượn mà đừng mong trả lại. Như vậy, phần thưởng của các con sẽ lớn, và các con sẽ là con của Đấng Chí Cao, vì Ngài lấy lòng nhân từ đối đãi người vô ơn và kẻ độc ác. 36 Hãy thương xót như Cha các con hay thương xót.

Bình luận

Hãy hào phóng với mọi người

Chúa Giê-su đã thức suốt đêm để cầu nguyện với Đức Chúa Trời. Ngài tràn đầy sự sáng suốt khi chọn các môn đồ của mình. Ngài cũng tràn đầy quyền năng chữa lành người bệnh: “Cả đoàn dân đều tìm cách chạm vào Ngài, vì quyền năng từ Ngài phát ra và chữa lành mọi người” (c.19).

Chúa Giêsu đối lập những người tích cóp cho mình (những người nhận) và những người tấm lòng ban ra (những người cho).

Có một sự hẫng hụt về lối sống liên quan đến việc trở nên ‘giàu có’, được ‘ăn no’, với nhiều tiếng cười hời hợt và đạt được danh tiếng tốt (c.24–26). Cuối cùng, nó khiến mọi người cảm thấy không hài lòng và ‘đói’ (c.25).

Cách ban phước là hoàn toàn khác nhau. Đó là cách bố thí. Nó có thể liên quan đến sự nghèo khó, đói khát, khóc lóc, bị ghét bỏ, bị loại trừ, bị xúc phạm và bị từ chối (c.20–22) – nhưng đó là một cách để thỏa mãn ('sẽ được no đủ', câu 21) và niềm vui ('sẽ được vui cười', câu 21).

Chúa Giê-su kêu gọi chúng ta hãy rộng lượng với kẻ thù của mình: ‘Hãy yêu kẻ thù mình, làm ơn cho kẻ ghét mình, chúc phước cho kẻ rủa sả mình, và cầu nguyện cho kẻ sỉ nhục mình. Ai vả các con má bên nầy, hãy đưa luôn má bên kia cho họ; còn nếu ai lấy áo ngoài của con, cũng đừng ngăn họ lấy luôn áo trong.’ (c.27–29, VIE2010).

Hãy hào phóng với mọi người; ‘hãy cho’ (c.30). Đây là một thái độ làm ơn, ‘đừng mong trả lại’ (c.35).

Như mọi khi, Chúa Giêsu chỉ mời gọi chúng ta bắt chước tấm lòng ban cho rộng rãi của Chúa: ‘Nhưng các con hãy yêu kẻ thù mình, hãy làm ơn, và hãy cho mượn mà đừng mong trả lại. Như vậy, phần thưởng của các con sẽ lớn, và các con sẽ là con của Đấng Chí Cao, vì Ngài lấy lòng nhân từ đối đãi người vô ơn và kẻ độc ác. 36Hãy thương xót như Cha các con hay thương xót.’ (c.35–36, VIE2010).

Rộng lượng đối với kẻ thù của bạn không chỉ có nghĩa là tha thứ cho họ mà còn ban phước cho họ. Bạn không được nói xấu họ ngay cả khi bạn nghĩ rằng họ đáng bị như vậy. Bạn phải cầu nguyện cho họ, ban phước cho họ và nói tốt về họ. Như Nelson Mandela đã nói, ‘Sự oán giận giống như uống thuốc độc và chờ đợi kẻ thù của bạn chết’. Thay vào đó, giống như Đức Chúa Trời, hãy rộng lượng với mọi người (c.36).

Cầu nguyện

Lạy Cha, xin giúp con biết yêu kẻ thù, làm ơn cho kẻ ghét con, chúc phúc cho kẻ nguyền rủa con và cầu nguyện cho kẻ sỉ nhục con. Xin giúp con biết thương xót, như Chúa là Đấng thương xót.

Cựu Ước

Dân số 21:4-22:20

Rắn lửa và rắn bằng đồng

4 Từ núi Hô-rơ, dân Y-sơ-ra-ên đi về hướng Biển Đỏ để vòng qua xứ Ê-đôm. Nhưng giữa đường dân chúng ngã lòng. 5 Dân chúng chống đối Đức Chúa Trời và Môi-se. Họ nói: “Tại sao ông đem chúng tôi ra khỏi Ai Cập để chết trong hoang mạc nầy? Vì ở đây không có bánh cũng không có nước và chúng tôi đã chán ngấy thứ đồ ăn đạm bạc nầy.”

6 Đức Giê-hô-va sai rắn lửa đến trong dân chúng và cắn chết nhiều người Y-sơ-ra-ên. 7 Dân chúng đến với Môi-se và nói: “Chúng tôi phạm tội vì đã xúc phạm đến Đức Giê-hô-va và ông. Xin ông kêu cầu Đức Giê-hô-va khiến rắn lìa xa chúng tôi.” Vậy Môi-se cầu nguyện cho dân chúng.

8 Đức Giê-hô-va phán với Môi-se rằng: “Hãy làm một con rắn lửa rồi treo nó trên một cây sào. Ai bị rắn cắn mà nhìn nó thì sẽ được sống.” 9 Vậy Môi-se làm một con rắn bằng đồng rồi treo lên một cây sào. Người nào bị rắn cắn mà nhìn con rắn bằng đồng thì được sống.

10 Kế đó, dân Y-sơ-ra-ên ra đi và đóng trại tại Ô-bốt. 11 Từ Ô-bốt, họ ra đi và đóng trại tại Y-giê A-ba-rim, trong hoang mạc đối diện Mô-áp, về hướng mặt trời mọc. 12 Từ đó họ ra đi và đóng trại tại thung lũng Xê-rết. 13 Rồi họ đi tiếp và đóng trại phía bên kia sông Ạt-nôn, trong hoang mạc. Hoang mạc nầy trải rộng đến địa phận dân A-mô-rít. Sông Ạt-nôn là biên giới của dân Mô-áp, nằm giữa địa phận Mô-áp và địa phận dân A-mô-rít. 14 Vì thế, trong sách Chiến Trận Của Đức Giê-hô-va có chép: “Va-hép ở tại Su-pha

Và thung lũng sông Ạt-nôn,
15 Cùng những triền dốc
Chạy xuống phía A-rơ
Và đụng ranh giới Mô-áp.”

16 Từ đó, dân Y-sơ-ra-ên tiếp tục đến Bê-e, đó là cái giếng mà Đức Giê-hô-va đã phán với Môi-se rằng: “Hãy tập hợp dân chúng và Ta sẽ cho chúng nước uống.”

17 Bấy giờ, dân Y-sơ-ra-ên hát bài nầy:

“Hỡi giếng, hãy tuôn nước lên! Hãy hát mừng giếng nước! 18 Giếng mà các vua chúa đã khai, Các quý tộc của dân Chúa đã đào, Bằng vương trượng và cây gậy mình!”

Sau đó, dân Y-sơ-ra-ên từ hoang mạc đi đến Ma-tha-na, 19 từ Ma-tha-na đi đến Na-ha-li-ên, từ Na-ha-li-ên đi đến Ba-mốt, 20 và từ Ba-mốt đi đến thung lũng trong vùng Mô-áp, trên đỉnh núi Phích-ga là nơi người ta nhìn thấy hoang mạc.

Chiến thắng dân A-mô-rít và vua Ba-san

21 Dân Y-sơ-ra-ên sai sứ giả đến Si-hôn, vua dân A-mô-rít, nói rằng:

22 “Xin cho phép chúng tôi đi ngang qua lãnh thổ của vua. Chúng tôi sẽ không dòm ngó đồng ruộng hay vườn nho hoặc uống nước giếng. Chúng tôi chỉ đi theo con đường hoàng gia cho đến khi qua khỏi địa phận của vua.”

23 Nhưng Si-hôn không cho phép dân Y-sơ-ra-ên đi ngang qua địa phận mình. Vua ấy tập hợp toàn quân và tiến đánh Y-sơ-ra-ên từ phía hoang mạc. Ông đến Gia-hát và giao tranh với dân Y-sơ-ra-ên. 24 Dân Y-sơ-ra-ên dùng gươm đánh bại vua nầy và chiếm đất từ sông Ạt-nôn đến Gia-bốc và dừng lại ở biên giới của dân Am-môn, vì lãnh thổ họ được bảo vệ vững chắc. 25 Dân Y-sơ-ra-ên chiếm tất cả các thành của dân A-mô-rít và định cư trong các thành ấy, luôn cả Hết-bôn và các làng mạc chung quanh. 26 Hết-bôn là thành của Si-hôn, vua dân A-mô-rít, là vua đã từng giao chiến với vị vua trước kia của Mô-áp và chiếm lấy tất cả đất đai của vua ấy cho đến sông Ạt-nôn.

27 Vì thế, thi nhân có viết:

“Hãy đến Hết-bôn! Hãy xây thành của Si-hôn, Hãy phục hồi thành ấy!

28 Vì có lửa từ Hết-bôn, Một ngọn lửa từ thành của Si-hôn, Thiêu đốt A-rơ Mô-áp, Và các lãnh chúa của nơi cao của Ạt-nôn. 29 Hỡi Mô-áp, khốn nạn cho ngươi! Hỡi dân Kê-móc ngươi đã bị diệt mất! Ngươi đã nộp con trai mình làm kẻ lưu lạc, Con gái mình làm thân lưu đày Cho Si-hôn, vua dân A-mô-rít.

30 Nhưng chúng ta đã bắn tên vào chúng; Hết-bôn đã bị tiêu diệt cho đến Đi-bôn. Chúng ta đã tàn phá chúng đến Nô-phách, Lửa đã lan đến Mê-đê-ba.”

31 Vậy dân Y-sơ-ra-ên định cư trong đất của dân A-mô-rít.

32 Môi-se sai người đi do thám Gia-ê-xe. Họ chiếm các làng mạc và đuổi dân A-mô-rít khỏi đó.

Chiến thắng vua Óc

33 Dân Y-sơ-ra-ên quay trở lại và đi lên về hướng Ba-san. Óc, vua Ba-san, và toàn quân đi ra và dàn trận tại Ết-rê-i. 34 Nhưng Đức Giê-hô-va phán với Môi-se: “Đừng sợ! Vì Ta đã phó nó, quân đội và đất của nó vào tay con. Hãy xử nó như con đã xử Si-hôn, vua dân A-mô-rít ở tại Hết-bôn.” 35 Vậy dân Y-sơ-ra-ên đánh bại Óc, các con trai và toàn quân của nó, không để một người nào sống sót. Và dân Y-sơ-ra-ên chiếm đất đai của vua Óc.

Ba-lác và Ba-la-am

22 Sau đó, dân Y-sơ-ra-ên đi đến đóng trại trong thảo nguyên Mô-áp bên kia sông Giô-đanh, đối diện Giê-ri-cô.

2 Ba-lác, con trai Xếp-bô, thấy rõ mọi điều Y-sơ-ra-ên đã làm cho dân A-mô-rít. 3 Dân Mô-áp rất kinh hãi trước dân Y-sơ-ra-ên vì dân đó rất đông.

4 Vậy người Mô-áp bàn với các trưởng lão Ma-đi-an:

“Đoàn dân đông nầy đang nuốt chửng các dân chung quanh chúng ta như bò ăn cỏ trong đồng vậy.”

Lúc bấy giờ, Ba-lác, con trai Xếp-bô, đang làm vua Mô-áp. 5 Vua sai sứ giả đến Ba-la-am, con trai Bê-ô ở Phê-thô-rơ, gần sông Ơ-phơ-rát, xứ của con cháu Am-mô, và nói: “Nầy, một dân đã ra khỏi Ai Cập, phủ khắp mặt đất và đang đóng trại đối diện với ta.

6 Bây giờ, ngươi hãy đến nguyền rủa dân nầy cho ta vì nó mạnh hơn ta. Có lẽ ta sẽ đủ sức đánh bại dân nầy và đuổi nó khỏi xứ được. Vì ta biết rằng kẻ nào ngươi chúc phước thì được phước, còn kẻ nào ngươi nguyền rủa thì bị rủa.”

7 Vậy các trưởng lão Mô-áp và các trưởng lão Ma-đi-an lên đường, mang theo lễ vật cho thầy bói. Họ gặp Ba-la-am và thuật lại những lời của Ba-lác.

8 Ba-la-am đáp: “Hãy ở lại đây đêm nay và tôi sẽ trả lời cho các ông theo lời Đức Giê-hô-va sẽ phán với tôi.” Vậy, các quan chức Mô-áp ở lại nhà Ba-la-am.

9 Đức Chúa Trời hiện đến với Ba-la-am và phán: “Những người đang ở trong nhà của con là ai?”

10 Ba-la-am thưa với Đức Chúa Trời rằng: “Ba-lác, con trai Xếp-bô, vua Mô-áp, đã sai người đến với con và nói: 11 ‘Nầy, một dân đã ra khỏi Ai Cập và phủ khắp mặt đất. Bây giờ hãy đến nguyền rủa dân đó cho ta. Có lẽ ta sẽ đủ sức đánh đuổi dân nầy.’” 12 Đức Chúa Trời phán với Ba-la-am: “Đừng đi với chúng, cũng đừng nguyền rủa dân nầy vì đó là dân được ban phước.”

13 Sáng hôm sau, Ba-la-am thức dậy và nói với các quan chức của Ba-lác: “Các ông hãy trở về xứ vì Đức Giê-hô-va không cho tôi đi với các ông.”

14 Vậy các quan chức Mô-áp liền trở về với Ba-lác mà tâu rằng: “Ba-la-am không chịu đi với chúng tôi.”

15 Ba-lác lại sai một đoàn quan chức đông hơn và cao cấp hơn những người trước, 16 đến gặp Ba-la-am và nói:

“Ba-lác, con trai Xếp-bô, có nói như sau: ‘Xin đừng để điều gì ngăn trở ngươi đến với ta, 17 vì ta sẽ trọng thưởng ngươi và làm cho ngươi bất cứ điều gì ngươi muốn. Ngươi hãy đến nguyền rủa dân nầy cho ta.’”

18 Ba-la-am trả lời với bầy tôi của vua Ba-lác rằng: “Dù Ba-lác có cho tôi tòa lâu đài đầy vàng bạc của vua, tôi cũng không thể vượt qua mệnh lệnh của Giê-hô-va Đức Chúa Trời của tôi để làm việc gì dù nhỏ hay lớn. 19 Nhưng tôi xin các ông hãy ở lại đêm nay để tôi biết Đức Giê-hô-va sẽ phán với tôi điều gì nữa.”

20 Ban đêm, Đức Chúa Trời hiện đến với Ba-la-am mà phán rằng: “Vì các người ấy đến mời, nên con cứ đi với chúng, nhưng chỉ làm theo những gì Ta phán dặn.”

Bình luận

Hãy quảng đại – như Chúa

Một lần nữa trong phân đoạn này, chúng ta thấy chủ đề về phước lành và sự rủa sả (22:6), và sự tương phản giữa ‘nhận’ và ‘cho’. Chúng ta thấy Thiên Chúa tiếp tục quảng đại với dân Người. Cuộc sống của họ không hề dễ dàng. Nếu bạn đã là một Cơ đốc nhân trong một khoảng thời gian dài, có lẽ bạn đã trải qua những lúc như thế này. Họ đi qua ‘sa mạc’, ‘thung lũng’ và ‘đất hoang’ (21:18–20). Đây có thể được coi là một bức tranh về những thử thách trong cuộc sống; các mảng khô, đốm thấp và dường như không có kết quả.

Nhưng Chúa ban cho nước (c.16). Chúa Giêsu nói: ‘Ai uống nước tôi cho, sẽ không bao giờ khát nữa. Thật vậy, nước tôi cho họ sẽ trở thành nơi họ một mạch nước vọt đến sự sống đời đời’ (Giăng 4:13–14).

Ngược lại, Sihon không phải là người cho đi. Ông thật ác ý: ‘Sihon không cho phép Israel đi qua lãnh thổ của mình’ (Dân số ký 21:23).

Balaam cũng là một người nhận. Ông theo đuổi ‘phí bói toán’ (22:7). Anh ta bị lên án trong Tân Ước vì anh ta 'yêu tiền công của sự gian ác' (2 Phi-e-rơ 2:15). 'Lỗi' của Ba-la-am là 'tham lợi' (Giu-đe 1:11).

Dân Y-sơ-ra-ên lằm bằm chống lại Đức Chúa Trời và Môi-se (Dân số ký 21:4-5). Bất chấp tất cả những gì Đức Chúa Trời đã làm cho họ, họ vẫn không hài lòng và nổi loạn chống lại Ngài. Cuộc nổi loạn của họ không thể không bị kiểm soát, vì vậy ban đầu Đức Chúa Trời giáng sự phán xét trên dân sự (c.6). Tuy nhiên, kế hoạch tối hậu của Đức Chúa Trời là cứu chuộc và ban phước cho dân Ngài, khôi phục mối quan hệ của họ với Ngài.

Họ thú nhận tội lỗi của mình và ‘Chúa phán với Môi-se, “Hãy làm một con rắn và treo nó lên một cây sào; bất cứ ai bị cắn có thể nhìn vào nó và sống. Vì vậy, Môi-se đã làm một con rắn bằng đồng và treo nó lên một cây sào. Sau đó, khi ai bị rắn cắn và nhìn vào con rắn đồng, thì họ được sống’ (c.8–9).

Nói về biến cố này trong sa mạc, Chúa Giê-xu phán: 'Như Môi-se đã treo con rắn trong đồng vắng thế nào, thì Con Người cũng phải bị treo lên như vậy, hầu cho hễ ai tin thì được sự sống đời đời nơi Ngài' (Giăng 3:14–15 ). Tất nhiên, Chúa Giê-xu đang đề cập đến cái chết của Ngài trên thập tự giá (12:32-33).

Thiên Chúa, với lòng quảng đại của mình, cung cấp sự hy sinh giúp bạn biết tha thứ. Con rắn được nâng cao vào thời Môi-se đã mang lại sự sống thể chất cho những ai trông cậy vào đức tin. Chúa Kitô chịu đóng đinh được nâng cao mang lại sự sống đời đời cho bất cứ ai nhìn vào đức tin và tin vào Người. Bạn không thể kiếm được sự tha thứ. Cuộc sống vĩnh cửu là một món quà miễn phí, nhưng bạn vẫn phải chọn chấp nhận món quà đó. Tin là một hành động của ý chí chấp nhận món quà nhưng không của Đức Chúa Trời (3:15).

Charles Haddon Spurgeon là một trong những diễn giả vĩ đại nhất và có ảnh hưởng nhất của thế kỷ 19. Anh ấy đã mô tả sự cải đạo của chính mình khi còn là một thiếu niên, khi anh ấy nghe một diễn giả nói: ‘Hãy nhìn vào Chúa Giê-su Christ. Nhìn! Nhìn! Nhìn! Bạn không có gì để làm ngoài việc nhìn và sống.

‘Giống như khi con rắn đồng bị treo lên, người ta chỉ nhìn và được chữa lành, tôi cũng vậy… Khi tôi nghe thấy từ đó, “Hãy nhìn xem!” thật là một từ quyến rũ đối với tôi! Ồ! Tôi đã nhìn cho đến khi tôi gần như có thể nhìn đi chỗ khác... và tôi có thể đứng dậy ngay lập tức, và hát với sự nhiệt tình nhất trong số họ, về dòng máu quý giá của Đấng Ky Tô, và đức tin đơn sơ chỉ trông cậy vào Ngài.’

Đây là sự quảng đại của Thiên Chúa. Lời kêu gọi trở nên hào phóng của bạn bắt nguồn từ sự hào phóng của Chúa dành cho bạn. Như sứ đồ Phao-lô viết: ‘Tạ ơn Đức Chúa Trời vì món quà khôn tả của Ngài!’ (2 Cô-rinh-tô 9:15).

Cầu nguyện

Chúa ơi, cảm ơn vì sự hào phóng của bạn đối với tôi, trong việc cung cấp một con đường quay lại với bạn. Xin giúp con trông cậy vào Chúa hằng ngày để được tha thứ. Xin giúp con uống thật sâu nước sự sống của Chúa là nguồn nâng đỡ con. Tạ ơn Chúa vì món quà khôn tả của Ngài!

Pippa chia sẻ

Dân Số Ký 21:4–22:20

Cuộc sống của dân Chúa dường như không dễ dàng cho lắm. Họ đã không dành cả ngày để vui chơi dưới ánh nắng mặt trời. Có những khó khăn ở khắp mọi nơi; đói khát, hàng xóm hung hãn và giờ là rắn! (Không phải sở thích của tôi.) Như Mark Twain đã từng nói, 'Cuộc sống chỉ là [chết]\ hết điều này đến điều khác.' Chúa dường như không cất đi những khó khăn của chúng ta, nhưng Ngài ở cùng chúng ta trong đó và Ngài giúp chúng ta vượt qua thông qua họ.

reader

App

Tải xuống ứng dụng Kinh Thánh Trong Một Năm dành cho thiết bị iOS hoặc Android và đọc theo mỗi ngày.

reader

Email

Đăng ký ngay bây giờ để nhận Kinh thánh trong một năm trong hộp thư đến của bạn mỗi sáng. Bạn sẽ nhận được một email mỗi ngày.

Sign up now
reader

Website

Bắt đầu đọc sự tận tâm của ngày hôm nay ngay tại đây trên trang web BiOY.

Read now
reader

Book

Kinh thánh trong một năm bình luận có sẵn như là một cuốn sách.

Tham khảo

The One Year® là nhãn hiệu đã đăng ký của Tyndale House Publishers. Được sử dụng bởi sự cho phép.

Trừ khi có quy định khác, các trích dẫn Kinh thánh được lấy từ Kinh thánh, Phiên bản quốc tế mới được Anh hóa, Bản quyền © 1979, 1984, 2011 Biblica, trước đây là Hiệp hội Kinh thánh Quốc tế. Được sử dụng dưới sự cho phép của Hodder & Stoughton Publishers, một công ty của Hachette UK. Đã đăng ký Bản quyền. 'NIV' là nhãn hiệu đã đăng ký của Biblica. Nhãn hiệu Vương quốc Anh số 1448790.

Thánh Kinh được đánh dấu (MSG) lấy từ The Message. Bản quyền © 1993, 1994, 1995, 1996, 2000, 2001, 2002. Được sử dụng dưới sự cho phép của NavPress Publishing Group.

This website stores data such as cookies to enable necessary site functionality and analytics. Find out more