Ngày 22

Đến Bao Giờ, Chúa Ôi?

Khôn ngoan Thi Thiên 13:1-6
Tân ước Ma-thi-ơ 15:10-39
Cựu Ước Sáng Thế Ký 43:1-44:34

Giới thiệu

Đã bao giờ bạn tự hỏi: "Đến bao giờ, Chúa ôi?" Chúa ôi, đại dịch này sẽ kéo dài đến bao giờ? Những sự tranh chiến và thất vọng này sẽ kéo dài đến bao giờ? Chúng con phải chịu những khó khăn tài chính này đến bao giờ? Căn bệnh này sẽ tồn tại đến bao giờ? Những khó khăn trong mối quan hệ này sẽ kéo dài đến bao giờ? Con sẽ phải chiến đấu với cơn nghiện ngập này đến bao giờ? Những cám dỗ này sẽ tồn tại đến bao giờ? Đến bao giờ thì con mới vượt qua sự mất mát này?

Tỉnh thoảng tôi và Pippa đến thăm St Peter’s Brighton, một trong những điểm nhóm của Hội Thánh chúng tôi. Sau buổi thờ phượng, một người phụ nữ đã đến gặp chúng tôi và chia sẻ rằng bà ấy đã cầu nguyện cho chồng mình suốt 37 năm, mong ông sẽ tìm được đức tin nơi Đấng Christ. Trong suốt 37 năm dài đằng đẵng đó, bà đã phải kêu lên rằng: "Đức Giê-hô-va ôi,... đến chừng nào?... đến bao giờ?" (Thi thiên 13: 1).

Khi điểm nhóm St Peter’s mở cửa trở lại vào năm 2009, chồng của bà ấy đã quyết định đến nhà thờ cùng bà. Khoảnh khắc bước vào St Peter’s, ông cảm thấy như mình được trở về nhà và được "tái sinh". Giờ đây, ông ấy yêu quý Hội Thánh và đến nhà thờ đều đặn mỗi tuần. Trong suốt cuộc trò chuyện với chúng tôi, bà ấy liên tục nhắc đi nhắc lại, với vẻ mặt vô cùng mừng rỡ: "Đức Giê-hô-va ôi,... đến chừng nào?... đến bao giờ?" Chúa đã nghe thấy. Và cuối cùng, lời cầu nguyện của bà đã được đáp lại.

Liên tiếp bốn lần, Đa-vít kêu lên, "đến chừng nào?... đến bao giờ" (c.1–2).

Có những giai đoạn dường như Đức Chúa Trời đã quên chúng ta (c.1a). Dường như Ngài đã ẩn mặt đi (c.1b). Vì một số lý do nào đó, chúng ta không cảm nhận được sự hiện diện của Ngài. Mỗi ngày dường như là một cuộc tranh đấu - khốn khổ trong tâm hồn (c.2a). Mỗi ngày đều mang đến nỗi sự buồn thảm trong lòng (c.2b). Chúng ta dường như đang thua trận và kẻ thù dường như đang được tôn cao hơn chúng ta (c.2c).

Trong những lúc như thế, bạn nên đáp ứng lại ra sao?

Khôn ngoan

Thi Thiên 13:1-6

Cầu nguyện xin Chúa giúp đỡ trong cơn hoạn nạn

Thi Thiên của Đa-vít, sáng tác cho nhạc trưởng

 1 Đức Giê-hô-va ôi! Ngài mãi quên con cho đến chừng nào?
  Ngài ẩn mặt với con cho đến bao giờ?
 2 Con phải khốn khổ trong tâm hồn,
  Hằng ngày con phải buồn thảm trong lòng cho đến bao giờ?
  Kẻ thù con sẽ được tôn cao hơn con cho đến chừng nào?
 3 Lạy Giê-hô-va Đức Chúa Trời của con, xin xem xét và nhậm lời con.
  Xin cho mắt con được sáng, kẻo con phải ngủ trong sự chết chăng!
 4 Kẻo kẻ thù của con sẽ nói: “Ta đã thắng hơn nó,”
  Và kẻ cừu địch con sẽ mừng rỡ khi con vấp ngã.
 5 Nhưng con đã tin cậy nơi sự nhân từ Chúa;
  Xin cho lòng con vui mừng về sự cứu rỗi của Chúa.
 6 Con sẽ hát cho Đức Giê-hô-va,
  Vì Ngài đã làm ơn cho con.

Bình luận

Hãy tiếp tục bước đi

Ví dụ của Đa-vít đã gợi ra 4 điều mà bạn nên tiếp tục làm trong suốt gian đoạn khó khăn:

  1. Tiếp tục cầu nguyện

\tĐa-vít tiếp tục kêu cầu với Đức Chúa Trời: "Lạy Giê-hô-va Đức Chúa Trời của con, xin xem xét và nhậm lời con. Xin cho mắt con được sáng, kẻo con phải ngủ trong sự chết chăng!" (c.3). Ông đã trình dâng cả tấm lòng lên cho Chúa. Đừng từ bỏ sự cầu nguyện ngay cả khi bạn cảm thấy Chúa dường như đang ở rất xa.

  1. Tiếp tục tin cậy

\t"Nhưng con đã tin cậy nơi sự nhân từ Chúa" (c.5a). Khi mọi thứ diễn ra tốt đẹp, sẽ rất dễ để có đức tin nơi Chúa, nhưng khi mọi thứ dường như không suôn sẻ, là lúc đức tin của bạn được thử thách.

  1. Tiếp tục vui mừng

\tĐa-vít không vui mừng trong thử thách, nhưng ông vui mừng trong sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Ông nói: "Xin cho lòng con vui mừng về sự cứu rỗi của Chúa" (c.5b).

  1. Tiếp tục thờ phượng

\tBất kể những điều Đa-vít đã trải qua, ông vẫn nhìn thấy sự nhân từ của Đức Chúa Trời: "Con sẽ hát cho Đức Giê-hô-va, vì Ngài đã làm ơn cho con" (c.6). Đa-vít ghi nhớ tất cả những điều Chúa đã làm cho ông.

Khi bạn bắt đầu ca ngợi và thờ phượng Đức Chúa Trời, bạn sẽ có thể nhìn nhận nan đề hiện tại của mình qua các góc nhìn khác. Đôi khi, tôi thấy thật hữu ích khi nhìn lại cuộc đời mình và cảm tạ Chúa vì Ngài đã đưa tôi vượt qua rất nhiều cuộc tranh chiến của chính mình, vượt qua những thất vọng và mất mát của riêng tôi, và để nhớ rằng qua tất cả, "Ngài đã làm ơn cho con" (c.6).

Cầu nguyện

Lạy Chúa, con thờ phượng Ngài. Cảm ơn Chúa vì những ơn lành Ngài đã ban cho con. Trong mọi trận chiến ở phía trước, con nguyện đặt đức tin của con nơi tình yêu thương muôn đời không thay đổi của Ngài.

Tân ước

Ma-thi-ơ 15:10-39

10 Sau đó, Ngài gọi dân chúng đến và phán: “Hãy nghe và hiểu: 11 Chẳng phải vật gì vào miệng làm cho con người ô uế; nhưng điều gì từ miệng ra, điều ấy mới làm ô uế con người.” 12 Sau đó các môn đồ đến, thưa với Ngài: “Thầy có biết những người Pha-ri-si bị xúc phạm khi nghe lời nầy không?” 13 Ngài đáp: “Cây nào Cha Ta trên trời không trồng thì phải nhổ đi. 14 Cứ để mặc họ; họ là những kẻ dẫn đường đui mù. Nếu người mù dắt người mù thì cả hai đều ngã xuống hố.” 15 Phi-e-rơ thưa rằng: “Xin Thầy giải nghĩa ẩn dụ đó cho chúng con.” 16 Đức Chúa Jêsus hỏi: “Các con cũng vẫn không hiểu sao? 17 Các con không biết rằng vật gì vào miệng sẽ đi xuống dạ dày, rồi bị thải ra ngoài sao? 18 Nhưng những gì từ miệng ra đều phát xuất từ trong lòng, những điều ấy mới làm ô uế người. 19 Vì từ trong lòng nẩy sinh những ý tưởng xấu, giết người, ngoại tình, tà dâm, trộm cướp, làm chứng dối, và vu khống. 20 Đó chính là những điều làm ô uế người; còn việc ăn không rửa tay, chẳng làm ô uế người đâu.”

Đức tin của người phụ nữ Ca-na-an

21 Từ đó, Đức Chúa Jêsus đi vào khu vực thành Ty-rơ và Si-đôn. 22 Kìa, có một người phụ nữ Ca-na-an từ vùng ấy đến và kêu xin rằng: “Lạy Chúa, con của Đa-vít, xin thương xót con với! Con gái của con bị quỷ ám, khốn khổ lắm!” 23 Nhưng Ngài chẳng đáp một lời. Các môn đồ đến, nài xin Ngài rằng: “Xin Thầy bảo bà ấy về đi, vì bà cứ theo sau chúng ta mà van xin mãi.” 24 Ngài đáp: “Ta được sai đến, chỉ vì những chiên lạc mất của nhà Y-sơ-ra-ên mà thôi.” 25 Nhưng người phụ nữ nầy đến, quỳ xuống và thưa rằng: “Lạy Chúa, xin giúp đỡ con!” 26 Ngài đáp: “Lấy bánh của con cái mà ném cho chó ăn là điều không phải lẽ.” 27 Người phụ nữ lại thưa: “Lạy Chúa, đúng như vậy, nhưng mấy con chó vẫn được ăn những miếng bánh vụn từ bàn chủ rơi xuống.” 28 Ngài phán rằng: “Hỡi phụ nữ kia, ngươi có đức tin lớn! Điều ngươi ao ước sẽ được thành!” Ngay trong giờ ấy, con gái bà được lành.

Đức Chúa Jêsus hóa bánh lần thứ hai

29 Đức Chúa Jêsus rời nơi ấy đi dọc theo biển Ga-li-lê; Ngài lên núi và ngồi tại đó. 30 Bấy giờ có đoàn người rất đông đến với Ngài, đem theo những người què, mù, câm, tàn tật và nhiều người yếu đau khác đặt nơi chân Đức Chúa Jêsus; Ngài chữa lành cho họ. 31 Vì vậy, họ rất kinh ngạc khi thấy người câm nói được, người tàn tật được lành, người què đi được, người mù thấy được; và họ ca ngợi Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên. 32 Kế đó, Đức Chúa Jêsus gọi môn đồ đến và phán rằng: “Ta cảm thương đoàn dân nầy vì họ đã ở với Ta ba ngày, bây giờ không có gì ăn cả. Ta không muốn để họ nhịn đói ra về, e bị xỉu dọc đường chăng.” 33 Các môn đồ thưa: “Giữa nơi hoang mạc nầy, chúng ta kiếm đâu ra đủ bánh cho đoàn dân đông đảo nầy ăn?” 34 Ngài hỏi các môn đồ: “Các con có bao nhiêu bánh?” Họ thưa: “Có bảy cái bánh và vài con cá nhỏ.” 35 Ngài truyền cho đoàn dân ngồi xuống đất, 36 lấy bảy cái bánh và mấy con cá, tạ ơn, rồi bẻ ra trao cho các môn đồ để họ phân phát cho dân chúng. 37 Mọi người đều ăn no; những mẩu bánh thừa thu lại được bảy giỏ đầy. 38 Số người ăn là bốn nghìn người, không kể phụ nữ, trẻ em. 39 Sau khi cho dân chúng về, Ngài xuống thuyền qua miền Ma-ga-đan.

Bình luận

Tiếp tục bước đi theo Chúa Giê-xu

Sự trì hoãn không hề phủ nhận những lời hứa của Đức Chúa Trời. Không phải lúc nào Chúa cũng thay đổi hoàn cảnh của chúng ta ngay lập tức. Những sự bệnh tật và đau khổ cuối cùng sẽ chỉ được xóa bỏ hoàn toàn khi Chúa Giê-xu trở lại. Những câu chuyện này, và những kinh nghiệm của chúng ta về phép lạ và sự chữa lành, là một sự tiên đoán về những điều sẽ xảy ra sau này.

Sự tốt lành của Đức Chúa Trời được bày tỏ hoàn toàn trong Chúa Giê-xu. Một lần nữa, trong phân đoạn này, chúng ta thấy được sự tốt lành của Chúa Giê-xu và cách để đối phó với tội lỗi, bệnh tật và khổ đau.

  1. Tiếp tục đổi mới tâm trí

\tChúa Giê-xu nói rằng vấn đề của chúng ta chẳng phải là do những yếu tố bên ngoài, chẳng hạn như những gì chúng ta ăn (c.11), vì thức ăn đi vào cơ thể rồi sẽ được thải ra (c.17). Những điều gây hại cho chúng ta xuất phát từ bên trong - "những gì từ miệng ra đều phát xuất từ trong lòng" (c.18). Vấn đề thực sự chính là tội lỗi trong lòng: "Vì từ trong lòng nẩy sinh những ý tưởng xấu, giết người, ngoại tình, tà dâm, trộm cướp, làm chứng dối, và vu khống. Đó chính là những điều làm ô uế người" (cc.19–20a).

\tMặc dù chúng ta có thể không phạm tội giết người hay ngoại tình, nhưng tất cả chúng ta đều sa ngã trước rào cản đầu tiên. Yếu tố đầu tiên mà Chúa Giê-xu đề cập đến là "ý tưởng xấu". Giải pháp cho tội lỗi của chúng ta không phải là những lễ nghi bên ngoài như người Pha-ri-si đã nói đến. Chỉ duy Chúa mới có thể thay đổi tấm lòng của tôi. Tôi cần sự giúp đỡ từ Thánh Linh Ngài để được biến đổi và trở nên thánh sạch.

  1. Tiếp tục cầu xin sự chữa lành

\tKhông gì đau đớn hơn việc nhìn thấy con cái mình đau khổ. Con gái của người phụ nữ Ca-na-an đã phải "khốn khổ lắm" (c.22). Người mẹ này hẳn đã kêu lên trong lòng rằng: "Chúa ôi! Đến bao giờ?" Nhưng bà vẫn không ngừng cầu xin sự chữa lành và không hề nản lòng dù Chúa Giê-xu dường như không đáp lại yêu cầu của bà. "Nhưng người phụ nữ nầy đến, quỳ xuống và thưa rằng: “Lạy Chúa, xin giúp đỡ con!”" (C. 25).

\tChúa Giê-xu thấy bà có "đức tin lớn" và Ngài đã chữa lành cho con gái bà (c.28). Ngài tiếp tục chữa lành cho "những người què, mù, câm, tàn tật và nhiều người yếu đau khác" (c.30).

  1. Tiếp tục hành động cho những người đói khát

\tChúa Giê-xu không chỉ giải quyết vấn đề bệnh tật (từ c.22), mà Ngài còn quan tâm sâu sắc đến sự đói khổ của họ. Ngài nói: "Ta cảm thương đoàn dân nầy vì họ đã ở với Ta ba ngày, bây giờ không có gì ăn cả. Ta không muốn để họ nhịn đói ra về, e bị xỉu dọc đường chăng" (c.32).

\tChúa Giê-xu có thể làm được rất nhiều điều lớn lao chỉ từ những điều ít ỏi và bé nhỏ. Chỉ với lượng thức ăn ít ỏi được mang đến, Ngài đã phân phát cho rất nhiều người được ăn no. Nếu bạn dâng cuộc sống và những điều mình có lên cho Ngài, bất kể đối với bạn, những điều đó có nhỏ bé thế nào đi nữa, thì Ngài vẫn có thể sử dụng chúng cho những việc lớn lao của Ngài.

\tNếu Chúa Giê-xu quan tâm đến cơn đói nhất thời nhiều như vậy, thì sự quan tâm Ngài dành cho hàng trăm triệu người trên thế giới ngày nay đang bị đói và suy dinh dưỡng còn nhiều hơn thế biết bao. Là những người theo Chúa Giê-xu, chúng ta được kêu gọi để hành động cho họ.

Chắc chắn mọi người sẽ đồng tình với Chúa Giê-xu. Nhưng không. Những người Pha-ri-si lại "bị xúc phạm" (c.12). Nếu ngay cả Chúa Giê-xu còn bị người ta phản đối bởi những điều Ngài nói, thì đừng ngạc nhiên khi người khác chống đối bạn bởi những lời bạn nói nhân Danh của Ngài.

Cầu nguyện

Lạy Chúa, xin cho con tấm lòng yêu thương dành cho những người đang gặp khó khăn. Xin Đức Thánh Linh đến trong tấm lòng này.

Cựu Ước

Sáng Thế Ký 43:1-44:34

Gia-cốp đồng ý cho Bên-gia-min đi Ai Cập

43 Nạn đói trong xứ càng trở nên trầm trọng. 2 Khi gia đình đã ăn hết lúa từ Ai Cập đem về thì người cha bảo họ: “Các con hãy trở lại mua một ít lương thực cho chúng ta.” 3 Giu-đa thưa: “Người đó đã quả quyết với chúng con: ‘Nếu không có người em út cùng đi thì các ngươi sẽ không được gặp ta.’ 4 Nếu cha cho em cùng đi thì chúng con mới xuống mua lương thực cho cha được. 5 Nếu cha không cho nó đi thì chúng con không xuống đâu, vì người đó đã bảo: ‘Nếu không có người em út cùng đi thì các ngươi sẽ không được gặp ta.’” 6 Y-sơ-ra-ên trách: “Sao các con hại ta mà nói với người ấy rằng các con còn một đứa em nữa?” 7 Họ thưa: “Người ấy hỏi rất kỹ về chúng con và họ hàng chúng con, nào là: ‘Thân phụ các ngươi còn sống không? Còn người anh em nào nữa không?’ Chúng con đâu có nói gì khác ngoài trả lời các câu hỏi đó. Làm sao chúng con biết ông ấy bảo rằng hãy đem em các ngươi xuống đây?”

8 Giu-đa lại thưa với Y-sơ-ra-ên, cha mình: “Xin cha cho thằng bé đi với con, chúng con sẽ đứng dậy đi ngay để tất cả chúng ta được sống; cả chúng con, cha và các cháu nhỏ đều khỏi phải chết đói. 9 Chính con sẽ bảo lãnh cho em và xin chịu trách nhiệm với cha. Nếu con không đưa em về cho cha và đặt nó trước mặt cha thì con sẽ mang tội với cha suốt đời. 10 Nếu không chần chừ thì bây giờ chúng con đã đi được hai chuyến rồi.” 11 Y-sơ-ra-ên, cha họ, nói: “Nếu vậy thì các con nên làm thế nầy: Trong hành lý của các con phải đem theo một số đặc sản địa phương như một ít nhũ hương và mật ong, hương liệu, mộc dược, hạt dẻ và hạnh nhân để làm quà cho người ấy. 12 Hãy đem gấp đôi số tiền, vì các con phải hoàn lại số tiền mà có thể do sơ suất người ta đã để vào miệng bao của các con. 13 Hãy mau đem em các con theo và lên đường trở lại gặp người ấy đi. 14 Cầu xin Đức Chúa Trời Toàn Năng làm cho các con được ơn trước mặt người ấy, để Si-mê-ôn và Bên-gia-min được về với các con. Còn cha, nếu phải mất các con thì cha đành cam chịu!”

Bên-gia-min được Giô-sép đón tiếp

15 Vậy, các anh em đem theo quà biếu, một số tiền gấp đôi và Bên-gia-min, rồi cùng lên đường xuống Ai Cập và ra mắt Giô-sép.

16 Khi Giô-sép thấy Bên-gia-min cùng đến với họ thì nói với người quản gia: “Đưa những người nầy vào nhà, bắt một con thú làm thịt và dọn bữa ăn, vì trưa nay họ sẽ dùng bữa với ta.” 17 Quản gia làm như lời Giô-sép dặn, đưa họ vào nhà Giô-sép. 18 Thấy mình bị dẫn vào nhà Giô-sép, mấy anh em sợ hãi. Họ nói với nhau: “Chính vì số tiền đã để lại trong bao chúng ta lần trước mà họ đưa chúng ta vào đây để tìm cớ xông vào đánh chúng ta, bắt chúng ta làm nô lệ và chiếm đoạt mấy con lừa của chúng ta.”

19 Rồi họ đến gần người quản gia của Giô-sép, và từ ngoài cửa, họ nói với ông: 20 “Thưa ngài, lần trước chúng tôi đã đến đây để mua lương thực. 21 Nhưng khi về đến quán trọ, mở các bao lúa ra thì mới thấy tiền của người nào nằm trong miệng bao của người nấy, đúng với số bạc đã cân. Chúng tôi có mang số tiền đó đến đây. 22 Ngoài ra, chúng tôi cũng có đem thêm số tiền khác để mua lương thực. Chúng tôi chẳng biết ai đã để tiền lại trong các bao lúa chúng tôi.” 23 Người quản gia nói: “Mọi việc đều bình an, đừng sợ! Chính Đức Chúa Trời của các anh, cũng là Đức Chúa Trời của thân phụ các anh, đã ban báu vật vào bao các anh. Còn tiền của các anh đã đến tay tôi rồi.” Nói xong, ông đưa Si-mê-ôn ra gặp họ, 24 rồi đưa mọi người vào nhà Giô-sép, đem nước cho họ rửa chân, và lấy cỏ cho lừa ăn. 25 Các anh em chuẩn bị sẵn quà tặng, đợi trưa Giô-sép về, vì họ nghe rằng mình sẽ dùng bữa tại đây.

26 Khi Giô-sép về, các anh em lấy quà tặng mà họ đã đem theo, dâng cho Giô-sép và sấp mình xuống đất trước mặt ông. 27 Ông thăm hỏi họ và nói: “Người cha già mà các ngươi nói với ta đó có mạnh khỏe không? Cụ còn sống không?” 28 Họ đáp: “Đầy tớ ngài, là cha chúng tôi, vẫn mạnh khỏe và còn sống.” Rồi họ cúi đầu và sấp mình xuống. 29 Giô-sép ngước mắt lên thấy Bên-gia-min, người em cùng mẹ với mình, liền hỏi: “Đây có phải là người em út mà các ngươi đã nói với ta không?” Rồi ông tiếp: “Út ơi! Cầu xin Đức Chúa Trời đoái thương em!” 30 Trông thấy em, Giô-sép vô cùng xúc động nên vội vã ra ngoài, tìm chỗ để khóc. Ông vào phòng riêng và khóc. 31 Rồi ông rửa mặt, bước ra, cố trấn tĩnh và nói: “Dọn thức ăn lên!”

32 Người ta dọn riêng cho Giô-sép, dọn riêng cho các anh em, và cũng dọn riêng cho những người Ai Cập thường ăn với ông, vì việc dùng bữa chung với người Hê-bơ-rơ là điều đáng ghê tởm đối với người Ai Cập. 33 Các anh em được xếp ngồi đối diện với Giô-sép, theo thứ tự từ anh cả đến em út. Họ sững sờ nhìn nhau. 34 Phần thức ăn dọn cho Giô-sép được đem qua bàn của các anh em, nhưng phần của Bên-gia-min lại nhiều gấp năm lần của những người khác. Họ ăn uống no say và vui vẻ với Giô-sép.

Chén bạc trong bao lúa Bên-gia-min

44 Giô-sép ra lệnh cho quản gia: “Hãy đổ đầy lương thực vào bao của những người nầy. Họ chở được bao nhiêu thì đổ cho họ bấy nhiêu, còn tiền của người nào thì để vào bao của người nấy. 2 Cũng để cái chén bạc của ta vào miệng bao của người em út, chung với tiền mua lúa của nó.” Quản gia làm đúng như lời Giô-sép dặn.

3 Vừa rạng sáng hôm sau, người ta để cho anh em của Giô-sép cùng với lừa của họ ra đi. 4 Họ ra khỏi thành chưa được bao xa thì Giô-sép bảo người quản gia: “Hãy mau đuổi theo những người kia; khi đuổi kịp rồi, hãy nói: ‘Sao các người lấy oán đền ân? 5 Chẳng phải đây là cái chén mà chủ ta dùng để uống rượu và bói toán sao? Các người đã làm một việc thật tệ hại.’”

6 Người quản gia đuổi kịp và lặp lại những lời ấy. 7 Họ đáp: “Sao ngài lại nói vậy? Không bao giờ các đầy tớ ngài lại làm một việc như thế! 8 Ngài xem, từ Ca-na-an chúng tôi còn đem tiền tìm thấy trong miệng bao xuống trả lại cho ngài, thử hỏi làm sao chúng tôi lại ăn cắp bạc hay vàng trong nhà chủ ngài được chứ? 9 Nếu vật đó được tìm thấy nơi người nào thì người đó phải chết, còn chúng tôi sẽ làm nô lệ cho ngài.” 10 Người quản gia nói: “Được, hãy làm như lời các người nói. Nếu tìm thấy chén nơi người nào thì người đó sẽ làm nô lệ cho tôi, còn những người khác thì vô tội.” 11 Mỗi người vội vàng hạ bao lúa mình xuống đất và mở ra. 12 Người quản gia lần lượt lục soát, bắt đầu từ người anh cả đến người em út. Cái chén được tìm thấy trong bao của Bên-gia-min. 13 Họ xé áo mình, mỗi người chất đồ lên lưng lừa, rồi trở lại thành.

Giô-sép muốn giữ Bên-gia-min lại trong xứ Ai Cập

14 Khi Giu-đa và các anh em vào đến nhà Giô-sép thì ông vẫn còn ở đó. Họ sấp mình xuống đất trước mặt ông. 15 Giô-sép hỏi: “Các người đã làm gì vậy? Các người không biết rằng ta có khả năng bói toán sao?” 16 Giu-đa đáp: “Chúng tôi biết nói gì với ngài? Trình bày gì đây? Biện minh như thế nào? Đức Chúa Trời đã vạch ra tội lỗi của các đầy tớ ngài rồi. Bây giờ, cả chúng tôi lẫn người bị bắt gặp đang giữ cái chén đều là nô lệ của ngài.” 17 Nhưng Giô-sép nói: “Ta không bao giờ muốn làm như vậy! Người bị bắt gặp đang giữ cái chén sẽ làm nô lệ cho ta, còn các ngươi cứ an tâm trở về với cha mình.”

Giu-đa xin Giô-sép cho Bên-gia-min được về với cha mình.

18 Giu-đa đến gần Giô-sép và nói: “Thưa ngài, xin thứ lỗi và cho đầy tớ ngài được giải bày đôi lời. Xin ngài đừng trút giận trên đầy tớ ngài, vì ngài ngang hàng với Pha-ra-ôn. 19 Ngài đã có lần hỏi các đầy tớ ngài rằng: ‘Các ngươi còn cha hay là anh em nào không?’ 20 Chúng tôi đã thưa với ngài: ‘Chúng tôi còn cha già và một em út ra đời lúc cha đã cao tuổi. Anh ruột của nó đã chết nên trong các con của mẹ nó chỉ còn một mình nó và cha thương nó lắm.’ 21 Ngài có bảo các đầy tớ ngài: ‘Hãy đưa nó xuống gặp ta để ta được thấy nó tận mắt.’ 22 Chúng tôi cũng đã thưa với ngài: ‘Đứa trẻ không thể rời cha được vì nếu nó rời cha, thì cha sẽ chết.’ 23 Nhưng ngài lại bảo: ‘Nếu người em út không cùng xuống đây với các ngươi thì các ngươi sẽ không được gặp ta nữa.’ 24 Khi trở về với đầy tớ ngài là cha tôi thì chúng tôi có thuật lại cho người nghe những lời ngài nói. 25 Sau đó, cha lại bảo chúng tôi: ‘Hãy trở xuống mua về một ít lương thực.’ 26 Chúng tôi thưa: ‘Chúng con không thể xuống đó được. Nếu có chú út cùng đi thì chúng con mới xuống được, vì chúng con không thể gặp người ấy nếu chú út không cùng đi.’ 27 Đầy tớ ngài là cha tôi, nói với chúng tôi: ‘Các con biết rằng vợ ta sinh cho ta hai đứa con trai; 28 một đứa đã đi mất biệt, và ta cũng đã nói, chắc nó đã bị thú dữ xé xác rồi, vì đến nay ta vẫn chưa thấy lại nó. 29 Nếu các con còn đem đứa nầy đi xa ta nữa, và nó gặp phải tai họa, thì các con làm cho kẻ đầu bạc nầy đau lòng xót dạ mà xuống âm phủ.’ 30 Sự sống của cha tôi ràng buộc vào sự sống của em tôi. Vậy, nếu bây giờ tôi trở về với đầy tớ ngài là cha tôi, mà không có thằng bé đi cùng 31 thì cha tôi sẽ chết khi không thấy thằng bé. Nếu vậy, các đầy tớ ngài sẽ làm cho cha già tóc bạc của chúng tôi, cũng là đầy tớ ngài, đau lòng xót dạ mà xuống âm phủ. 32 Kẻ đầy tớ nầy đã đứng bảo lãnh cho thằng bé, và nói: ‘Nếu con không đem em về cho cha thì con sẽ mang tội với cha suốt đời.’ 33 Vậy bây giờ, xin cho đầy tớ ngài được làm nô lệ cho ngài thay cho thằng bé, và cho thằng bé cùng về với các anh nó. 34 Thật, làm sao tôi dám trở về với cha tôi mà không có thằng bé chứ? Không, tôi không thể nào chứng kiến điều bất hạnh giáng xuống trên cha tôi được!”

Bình luận

Tiếp tục hy vọng

Có thể Gia-cốp cũng đã kêu lên như Đa-vít rằng: "Đức Giê-hô-va ôi,... đến bao giờ?" (Thi-thiên 13:1a). Những đau khổ của ông dường như cứ tiếp tục kéo dài. Ông đã đau buồn suốt hơn 20 năm vì đứa con trai thất lạc của mình. Bây giờ lại có thêm một nạn đói trầm trọng (Sáng thế ký 43:1) và ông phải đối mặt với viễn cảnh mất đi Bên-gia-min mà ông hết mực yêu thương. Ông trách: "Sao các con hại ta..." (c.6). Ông nói: "Còn cha, nếu phải mất các con thì cha đành cam chịu!" (c.14).

Cuối cùng, Gia-cốp phải chọn cách tin tưởng Đức Chúa Trời và để cho con trai mình là Bên-gia-min đi. Khi ông làm điều đó, mọi thứ đã được ổn thỏa. Trong nhiều trường hợp, chỉ đến khi chúng ta chịu buông tay và phó thác mọi sự trong tay Chúa - có thể là đi kèm với sự lo lắng và đầy sợ hãi - thì khi ấy, Chúa mới giải quyết mọi việc.

Tác giả các phân đoạn Sáng thế ký này là một người kể chuyện xuất sắc. Ông đã thể hiện rõ sự thống khổ. Giu-đa biết rằng nếu cha ông mất đi Bên-gia-min - cũng như Giô-sép - thì có lẽ ông sẽ không thể sống nổi. Ông đề cập đến "điều bất hạnh giáng xuống trên cha tôi" (44:34). Trong khi đó, chúng ta - những độc giả - biết rằng Giô-sép thực sự vẫn còn sống và qua đó, tất cả những ước mông của ông đang dần trở thành hiện thực (43:26–28). Giô-sép "vô cùng xúc động" và phải "tìm chỗ để khóc" (c.30).

Giô-sép đã thử anh em mình. Giu-đa nay đã thay đổi. Trước kia, ông từng nhẫn tâm bán em mình làm nô lệ (37:26–27). Giờ đây, ông lại sẵn sàng hi sinh mạng sống để cứu em trai mình: "Xin cho đầy tớ ngài được làm nô lệ cho ngài thay cho thằng bé" (44:33).

Qua tất cả các bước ngoặc của chuỗi những sự kiện này, Đức Chúa Trời vẫn đang hành động, để hoàn thành mục đích và kế hoạch của Ngài. Những việc Ngài làm là để thay đổi tính cách và con người của bạn, để rồi một ngày nào đó, bạn sẽ nhìn lại và nói rằng: "Ngài đã làm ơn cho con" (Thi thiên 13:6).

Gia-cốp đã phải để đứa con trai "duy nhất" ("chỉ còn lại một mình nó thôi", Sáng thế ký 42:38) của mình là Bên-gia-min ra đi để cứu lấy cả gia đình. Khi đọc điều này qua lăng kính Tân Ước, chúng ta được gợi nhớ về việc Đức Chúa Trời đã sai Con Một của Ngài, Chúa Giê-xu, đến thế gian để cứu chúng ta.

Cầu nguyện

Lạy Chúa, tạ ơn Chúa vì Ngài đã sai Chúa Giê-xu đến để cứu chuộc con. Trong những giai đoạn khó khăn của cuộc sống, khi con kêu than rằng "Chúa ôi, đến bao giờ?", xin cho con tiếp tục bước đi theo Chúa Giê-xu, tiếp tục cầu nguyện, tin cậy, vui mừng, thờ phượng Chúa và đặt hy vọng của con nơi Ngài.

Pippa chia sẻ

Sáng Thế Ký 43:1–44:34

Phân đoạn Kinh Thánh này rất cảm động và khiến cho chúng tôi rất hồi hộp. Quá nhiều sự tổn thương, ganh ghét, lừa dối và tệ bạc. Giô-sép đã thử anh em mình để xem điều gì đang ở trong lòng họ: Liệu họ có thay đổi không? Họ có hối hận về hành động của mình không? Khi thấy anh em mình cúi đầu, Giô-sép hẳn đã bị cám dỗ để thốt lên rằng: "Các anh có nhớ những giấc mơ đó…? Chẳng phải tôi đã nói…?" Nhưng Giô-sép đã không làm như vậy. Có những điều được mặc khải là để chúng ta được khích lệ hay thêm lời cầu nguyện cho vấn đề đó, chứ chúng ta không nên mang nó để kể cho người khác.

reader

App

Tải xuống ứng dụng Kinh Thánh Trong Một Năm dành cho thiết bị iOS hoặc Android và đọc theo mỗi ngày.

reader

Email

Đăng ký ngay bây giờ để nhận Kinh thánh trong một năm trong hộp thư đến của bạn mỗi sáng. Bạn sẽ nhận được một email mỗi ngày.

Sign up now
reader

Website

Bắt đầu đọc sự tận tâm của ngày hôm nay ngay tại đây trên trang web BiOY.

Read now
reader

Book

Kinh thánh trong một năm bình luận có sẵn như là một cuốn sách.

Tham khảo

The One Year® is a registered trademark of Tyndale House Publishers. Used by permission.

Alexandre Dumas, The Count of Monte Cristo, (Wordsworth editions, 1997).

R.T. Kendall, Total Forgiveness, (Hodder & Stoughton, 2003)

Unless otherwise stated, Scripture quotations taken from the Holy Bible, New International Version Anglicised, Copyright © 1979, 1984, 2011 Biblica, formerly International Bible Society. Used by permission of Hodder & Stoughton Publishers, an Hachette UK company. All rights reserved. ‘NIV’ is a registered trademark of Biblica. UK trademark number 1448790.

Scripture quotations marked (AMP) taken from the Amplified® Bible, Copyright © 1954, 1958, 1962, 1964, 1965, 1987 by The Lockman Foundation. Used by permission. (www.Lockman.org)

Scripture marked (MSG) taken from The Message. Copyright © 1993, 1994, 1995, 1996, 2000, 2001, 2002. Used by permission of NavPress Publishing Group.

This website stores data such as cookies to enable necessary site functionality and analytics. Find out more