Chỉ Cần Một Điều Mà Thôi
Giới thiệu
Lần đầu tiên tôi gặp gỡ Chúa Giê-su một cách cá nhân là vào năm 1974. Không lâu sau đó, tôi có dịp được nghe một bài chia sẻ và tôi vẫn ghi nhớ nó trong suốt những năm sau này. Đó là bài chia sẻ của một người đàn ông tám mươi tuổi với tiêu đề là 'Năm "điều duy nhất"'. Bài chia sẻ của ông làm bật lên năm lần xuất hiện quan trọng của cụm từ "một điều" trong Kinh Thánh (Thi thiên 27:4; Mác 10:21; Lu-ca 10:42; Giăng 9:25; Phi-líp 3:13). Mỗi lần chỉ về một sự ưu tiên khác nhau của chúng ta. Một trong năm lần xuất hiện đó nằm trong phân đoạn Tân Ước mà chúng ta sẽ đọc hôm nay (Lu-ca 10:42).
Tôi rất đồng cảm với Ma-thê. Chúa Giê-su đã nói với Mê-thê rằng: "con lo lắng và bối rối về nhiều việc" (c.41). Đúng là có rất nhiều thứ chúng ta cần phải lo toan trong cuộc sống, nhưng Chúa Giê-su nói: "nhưng chỉ có một việc cần mà thôi" (c.42). Ma-ri chính là người đã có sự ưu tiên đúng đắn.
Thi Thiên 41:7-13
7 Tất cả những kẻ ghét con đều xầm xì nghịch con;
Chúng âm mưu hại con và nói:
8 “Nó mắc một chứng bệnh hiểm nghèo;
Nó nằm liệt, sẽ chẳng trỗi dậy được đâu.”
9 Đến nỗi người bạn thân mà lòng con tin cậy,
Từng ăn bánh của con, cũng giơ gót lên nghịch với con.
10 Đức Giê-hô-va ôi! Xin thương xót con
Và nâng đỡ con thì con sẽ báo trả chúng.
11 Vì kẻ thù không thắng hơn con,
Nên con sẽ biết Chúa hài lòng con.
12 Chúa nâng đỡ con vì con liêm chính;
Ngài lập con đứng vững trước mặt Chúa đời đời.
13 Đáng chúc tôn Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên,
Từ trước vô cùng cho đến đời đời! A-men! A-men!
Bình luận
Ưu tiên của sự hiện diện của Ngài
Giữa những thử thách trong cuộc sống, bạn vẫn có thể nhận biết được sự hiện diện của Chúa và ý muốn của Ngài.
Đa-vít đã có những lo lắng và phiền nhiễu của riêng mình. Ông có những kẻ thù và cũng giống như Chúa Giê-su, ông nói rằng: "Đến nỗi người bạn thân mà lòng con tin cậy, từng ăn bánh của con, cũng giơ gót lên nghịch với con" (c.9; xem thêm Giăng 13:18).
Hãy như Đa-vít, tin chắc vào sự chiến thắng cuối cùng của điều thiện trước điều ác (Thi Thiên 41:11b). Hãy nhận biết rằng Đức Chúa Trời hài lòng về bạn (c.11a). Đa-vít khao khát một điều, đó là Đức Chúa Trời sẽ đặt ông trước mặt Chúa (c.12). Hãy để đây là ưu tiên hàng đầu của bạn. Đây chính là mục đích mà bạn được tạo dựng. Sự hiện diện của Chúa khoả lấp mọi nhu cầu sâu xa nhất của bạn.
Cầu nguyện
Lạy Cha, ngày hôm nay, giữa những khó khăn và thử thách của cuộc sống này, xin giúp con vui thoả trong ý muốn và sự hiện diện của Ngài.
Lu-ca 10:25-11:4
Ẩn dụ về người Sa-ma-ri nhân lành
25 Khi ấy, có một luật gia đứng dậy hỏi để thử Đức Chúa Jêsus rằng: “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được hưởng sự sống đời đời?” 26 Ngài đáp: “Trong luật pháp có chép điều gì? Ngươi đọc và hiểu thế nào?” 27 Người ấy thưa: “Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, hết tâm trí mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi; và yêu thương người lân cận như chính mình.” 28 Đức Chúa Jêsus phán: “Ngươi đáp phải lắm. Hãy làm điều đó thì ngươi sẽ sống.”
29 Nhưng ông ấy muốn chứng tỏ mình là công chính nên thưa với Đức Chúa Jêsus: “Ai là người lân cận tôi?” 30 Đức Chúa Jêsus đáp: “Có một người từ thành Giê-ru-sa-lem xuống thành Giê-ri-cô rơi vào tay bọn cướp. Chúng lột hết quần áo và đánh đập rồi bỏ đi, để mặc người đó dở sống dở chết. 31 Bấy giờ, có một thầy tế lễ tình cờ đi xuống đường đó, thấy nạn nhân thì đi tránh qua bên kia đường. 32 Tương tự như thế, một người Lê-vi cũng đến nơi, thấy rồi cũng tránh qua bên kia mà đi. 33 Nhưng có một người Sa-ma-ri đi đường, đến gần thấy nạn nhân thì động lòng thương xót 34 liền áp lại, lấy dầu và rượu xức vào vết thương, băng bó lại, rồi đỡ nạn nhân lên con vật của mình và đưa đến quán trọ để săn sóc. 35 Ngày hôm sau, ông lấy hai đơ-ni-ê đưa cho chủ quán và nói: ‘Hãy săn sóc người nầy, nếu tốn hơn nữa, khi trở về tôi sẽ hoàn lại.’ 36 Theo ngươi nghĩ, trong ba người đó, ai là người lân cận với kẻ bị cướp?” 37 Luật gia thưa: “Ấy là người đã bày tỏ lòng thương xót đối với nạn nhân.” Đức Chúa Jêsus phán: “Hãy đi, làm theo như vậy.”
Ma-thê và Ma-ri
38 Khi cùng đi đường với các môn đồ, Đức Chúa Jêsus ghé vào một làng kia. Có một phụ nữ tên Ma-thê tiếp đón Ngài vào nhà mình. 39 Cô có người em gái tên Ma-ri ngồi dưới chân Chúa để lắng nghe lời Ngài. 40 Còn Ma-thê mải bận rộn với việc phục vụ, nên cô đến thưa với Ngài: “Lạy Chúa, em con đã bỏ mặc con phục vụ một mình, Chúa không để ý đến sao? Xin Chúa bảo nó giúp con!” 41 Chúa đáp: “Hỡi Ma-thê, Ma-thê, con lo lắng và bối rối về nhiều việc; 42 nhưng chỉ có một việc cần mà thôi. Ma-ri đã chọn phần tốt, là phần sẽ không ai đoạt lấy của nàng được.”
Sự cầu nguyện
11 Đức Chúa Jêsus đang cầu nguyện ở một nơi kia. Khi cầu nguyện xong, một môn đồ thưa với Ngài: “Lạy Chúa, xin dạy chúng con cầu nguyện, như Giăng đã dạy các môn đồ mình vậy.” 2 Ngài phán với họ: “Khi các con cầu nguyện, hãy nói: ‘Lạy Cha! Nguyện Danh Cha được tôn thánh. Vương quốc Cha được đến. 3 Xin cho chúng con thức ăn ngày nào đủ cho ngày nấy. 4 Xin tha tội cho chúng con, vì chúng con cũng tha kẻ mắc lỗi với chúng con. Xin đừng để chúng con sa vào sự cám dỗ!’ ”
Bình luận
Ưu tiên của Chúa Giê-su
Ưu tiên của bạn là gì? Thời gian dành cho Chúa có phải là điều mà bạn đang cố xếp vào thời gian biểu bận rộn của mình không? Hay bạn đặt mối quan hệ với Ngài là ưu tiên số một của bạn?
Một nhà thần học và luật gia uyên bác đã hỏi Chúa Giê-su - một thường dân - câu hỏi trị giá hàng tỷ đô về con đường dẫn đến sự sống đời đời.
Chúa Giê-su đã cho chúng ta một khuôn mẫu để đáp lại – và chúng tôi cũng thường làm theo khuôn mẫu này trong các phần thảo luận nhóm nhỏ ở Alpha. Ngài đã hỏi lại rằng: "Ngươi đọc và hiểu thế nào?" (10:26,36).
Vị luật gia đã đưa ra câu trả lời chính xác, đó là: "Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, hết tâm trí mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi" (c.27). Đây phải là ưu tiên cao nhất của bạn. Ưu tiên tiếp theo đó là yêu người lân cận như chính mình.
Sau đó, vị luật gia lại đặt một câu hỏi khác, điều này cho thấy ông ấy đang cố tìm kiếm một kẽ hở (c.29). Ông muốn biến "người lân cận" trở thành một cụm từ có trách nhiệm giới hạn - gia đình, bạn bè, họ hàng, người cùng dân tộc hay cộng đồng tôn giáo.
Chúa Giê-su đã đáp lại bằng một câu chuyện về sự bất công. Một người đàn ông đi trên con đường nguy hiểm khét tiếng, dài 17 dặm với độ dốc 1km trải dần từ Giê-ru-sa-lem đến Giê-ri-cô. Ông mang theo bên mình hàng hóa và nhiều đồ có giá trị. Ông đã trở thành nạn nhân của sự bất công. Ông bị cướp, bị lột trần, bị đánh đập và bị bỏ mặc cho đến chết (c.30).
Các nhà lãnh đạo tôn giáo đã lần lượt xuất hiện. Đầu tiên là thầy tế lễ (có thể ông mới vừa hoàn tất các nghi lễ trong đền thờ Giê-ru-sa-lem) và sau đó là người Lê-vi (người phụ tá, chịu trách nhiệm về việc nhóm họp và ca hát). Cả hai đều "thấy" người bị nạn (c.31–32) nhưng chẳng ai dừng lại. Có ít nhất ba lý do khiến cho họ, và cả chúng ta, không muốn dính líu tới họ:
1. Chúng ta quá bận rộn
Có thể họ đang vội. Họ không muốn phải làm một việc khá tốn thời gian như thế này.
2. Chúng ta không muốn làm ô uế bản thân
Hành động chạm vào xác chết sẽ khiến họ bị ô uế trong bảy ngày (Dân số ký 19:11). Họ sẽ không thể vào đền thờ trong khoảng thời gian này (Lê-vi Ký 21:1). Có thể họ sẽ phải mất phần việc của mình tại đền thờ.
3. Chúng ta không muốn mạo hiểm
Rõ ràng là xung quanh đó có những tên cướp. Đây có thể là mồi nhử mà bọn cướp dùng để phục kích người đi đường.
Những người đang lắng nghe Chúa Giê-su khi đó đều bị sốc bởi sự xuất hiện của người hùng trong câu chuyện. Chúa Giê-su đã chọn người mà họ không ưa thích lắm. Người Sa-ma-ri là một dân tộc bị người Do Thái coi thường, cả về mặt xã hội, chính trị lẫn tôn giáo. Đây là câu chuyện về một người khác chủng tộc và tôn giáo nhưng có lòng thương xót (Lu-ca 10:33). Người Sa-ma-ri đã có hành động giúp đỡ thiết thực. Việc đó khiến ông mất cả thời gian, công sức và tiền bạc (c.34–35).
Câu chuyện mà Chúa Giê-su kể cho thấy luật gia đã hỏi sai câu hỏi (c.29). Câu hỏi đúng không phải: "Ai là người lân cận tôi?" mà là "Tôi có thể làm người lân cận của ai?" Chúa Giê-su đã dạy về bản chất tuyệt đối và vô hạn của bổn phận yêu thương. Ngài đã đến để phá đi mọi rào cản. Toàn nhân loại đều là người lân cận của chúng ta.
Nữ hoàng Elizabeth II đã từng chia sẻ trong một thông điệp Giáng sinh của bà rằng: "Đối với tôi, với tư cách là một Cơ Đốc nhân, khi Chúa Giê-su trả lời câu hỏi "Ai là người lân cận tôi?", ngụ ý của Ngài đã khá rõ ràng. Tất cả mọi người đều là người lân cận của chúng ta, không phân biệt chủng tộc, tín ngưỡng hay màu da."
“Bấy giờ, có một thầy tế lễ tình cờ đi xuống đường đó, thấy nạn nhân thì đi tránh qua bên kia đường” (c.31b) là một cách diễn đạt gợi nhiều liên tưởng. Xung quanh chúng ta có rất nhiều người bị tổn thương. Một khi bạn đã thấy họ, đừng như thầy tế lễ và người Lê-vi trong câu chuyện của Chúa Giê-su mà tránh qua bên kia đường. Người Sa-ma-ri đã "động lòng thương xót" (c.33b) và, như Jackie Pullinger đã chỉ ra rằng người Sa-ma-ri đặt người bị nạn lên lưng con lừa của mình (c.34) chứ không phải con lừa của Hội thánh! Ông chăm sóc cho người bị nạn (c.34b) và dùng chính tiền của mình để lo cho người đó (c.35). Cuối câu chuyện, Chúa Giê-su đã nói: "Hãy đi, làm theo như vậy" (c.37b).
Hãy đến gần những người đang gặp khó khăn – hãy ra tay và giúp đỡ họ. Bạn sẽ càng trở nên giống Chúa hơn khi bạn giúp đỡ những người bị tổn thương, nâng đỡ những người sa ngã và phục hồi những tấm lòng tan vỡ. Hãy cố gắng để điều này trở thành ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống của bạn. Tuy nhiên, câu chuyện tiếp theo cho thấy để làm được điều này, thì bạn cần phải bắt đầu từ một ưu tiên khác thậm chí còn cao hơn thế.
Ma-ri đã đặt sự ưu tiên một cách đúng đắn. Cô "ngồi dưới chân Chúa để lắng nghe lời Ngài" (c.39). Cô nhận ra rằng mặc dù xung quanh có rất nhiều muộn phiền và lo lắng, nhưng chẳng có gì quan trọng hơn là ngồi dưới chân Chúa Giê-su và lắng nghe Ngài. Điều này nên là ưu tiên số một của bạn.
Ma-thê quá bận rộn nên đã không có thời gian tận hưởng mối tương giao với Chúa Giê-su khi Ngài đến nhà cô. Sai lầm lớn nhất mà bạn có thể mắc phải trong đời sống thuộc linh của mình đó là không dành thời gian cho Chúa Giê-su. Chẳng ai nằm trên giường khi hấp hối mà nói rằng: "Ước gì tôi đã dành nhiều thời gian hơn cho công việc". Nhiều người hối tiếc vì đã không dành nhiều thời gian hơn cho những mối quan hệ quan trọng nhất của họ.
Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà câu chuyện tiếp theo mà Lu-ca kể là về việc Chúa Giê-su dạy các môn đồ cách cầu nguyện. Chúng ta thấy chính Chúa Giê-su đã làm gương để cho thấy tầm quan trọng của việc dành thời gian cầu nguyện với Đức Chúa Trời, và qua đó khơi gợi sự quan tâm của các môn đồ (11:1). Đó là bối cảnh để Ngài dạy cho họ bài "Cầu nguyện chung".
Lời cầu nguyện bắt đầu bằng sự tương giao mật thiết với Đức Chúa Trời, khi bạn được khuyến khích gọi Ngài là "Cha". Nhưng mối liên hệ với Đức Chúa Trời cũng nên ảnh hưởng đến tất cả những khía cạnh khác trong cuộc đời của bạn. Hãy cầu xin sự chu cấp mỗi ngày từ nơi Chúa (c.3). Cầu nguyện cho "Vương quốc Cha được đến" (c.2), nghĩ đến những sai phạm của người khác mà bạn cần phải tha thứ, và cả những tội lỗi mà bạn cần được Ngài tha thứ (c.4).
Có nhiều cách khác nhau để phát triển mối liên hệ với Chúa Giê-su. Bất kể bạn làm theo cách nào đi nữa, thì điều đó cũng cần phải là ưu tiên số một của bạn.
Cầu nguyện
Lạy Chúa, xin giúp con vui thoả trong sự hiện diện của Ngài. Nguyện con có tấm lòng yêu thương và khích lệ để nâng đỡ những ai ngã lòng, phục hồi những tấm lòng tan vỡ và giúp đỡ cho những ai đang tổn thương.
Phục Truyền Luật Lệ Ký 2:24-4:14
24 "Hãy đứng dậy, tiếp tục hành trình, vượt qua sông Ạt-nôn. Kìa, Ta đã phó Si-hôn, vua Hết-bôn là người A-mô-rít, và xứ sở người vào tay các con. Hãy bắt đầu chiếm đất và tranh chiến với vua ấy. 25 Chính hôm nay Ta bắt đầu làm cho các dân tộc trong thiên hạ kinh khiếp và sợ hãi các con. Khi nghe nói đến các con, các dân tộc đó sẽ run rẩy và khiếp đảm trước mặt các con."
Đánh bại vua Si-hôn
26 “Vậy, từ hoang mạc Kê-đê-mốt tôi phái sứ giả đến gặp Si-hôn, vua Hết-bôn, dùng lời hòa dịu nói với vua ấy: 27 ‘Xin cho tôi đi ngang qua đất của vua. Tôi sẽ chỉ đi trên đường cái, không quay qua bên phải hay bên trái. 28 Vua sẽ bán cho chúng tôi thức ăn, nước uống để đổi lấy bạc. Chỉ xin cho chúng tôi được đi ngang qua xứ của vua, 29 như con cháu Ê-sau ở Sê-i-rơ và dân Mô-áp ở A-rơ đã cho phép chúng tôi, cho đến khi chúng tôi vượt qua sông Giô-đanh để vào xứ mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi ban cho chúng tôi.’ 30 Nhưng Si-hôn, vua Hết-bôn, không muốn chúng ta đi ngang qua địa phận của vua ấy. Vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời anh em đã khiến cho tâm tính vua ấy ương ngạnh, lòng dạ cứng cỏi để phó vua ấy vào tay anh em như hôm nay anh em đã thấy.
31 Đức Giê-hô-va lại phán với tôi: ‘Nầy, từ nay Ta phó Si-hôn và xứ sở nó cho con. Hãy bắt đầu tiến chiếm đất nó làm sản nghiệp.’ 32 Si-hôn đem toàn dân ra nghênh chiến với chúng ta tại Gia-hát. 33 Nhưng Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta đã phó Si-hôn cho chúng ta, và chúng ta đã đánh bại vua ấy, cùng các con trai và tất cả dân chúng của vua. 34 Bấy giờ chúng ta chiếm tất cả các thành và tiêu diệt cả đàn ông, đàn bà lẫn con trẻ, không để một ai sống sót. 35 Chúng ta chỉ giữ lại cho mình gia súc và các chiến lợi phẩm cướp được từ các thành vừa chiếm đoạt. 36 Từ A-rô-e trên bờ sông Ạt-nôn, và từ thành trong thung lũng đến tận Ga-la-át không có một thành nào quá kiên cố đối với chúng ta. Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta đã phó mọi thứ cho chúng ta rồi. 37 Tuy nhiên, chúng ta không được đụng đến đất đai của con cháu Am-môn nằm dọc suốt sông Gia-bốc và các thành trên vùng đồi núi hoặc những chỗ mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta đã cấm chúng ta.”
Đánh bại Óc, vua Ba-san
3 “Khi chúng ta chuyển sang con đường đi lên Ba-san thì Óc, vua Ba-san, đem toàn quân ra nghênh chiến với chúng ta tại Ếch-rê-i. 2 Đức Giê-hô-va phán với tôi: ‘Đừng sợ vua ấy vì Ta đã phó cả vua cùng dân chúng và lãnh thổ vua ấy vào tay con. Con sẽ xử vua ấy như đã xử Si-hôn, vua A-mô-rít, ở Hết-bôn.’ 3 Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta cũng đã phó vào tay chúng ta Óc, vua Ba-san, và toàn quân của vua. Chúng ta đã đánh vua ấy tan tác cho đến khi không còn một người sống sót. 4 Lúc đó, chúng ta đánh chiếm tất cả các thành của vua, không có thành nào mà chúng ta không chiếm. Tổng cộng là sáu mươi thành và toàn miền Ạt-gốp, là vương quốc của Óc trong xứ Ba san. 5 Tất cả các thành nầy đều kiên cố, có tường cao, cổng đóng then cài. Ngoài ra cũng có rất nhiều làng mạc không có thành chung quanh. 6 Chúng ta đã tận diệt các thành nầy như chúng ta đã làm cho Si-hôn, vua Hết-bôn, tức là tiêu diệt tất cả các thành, cả đàn ông, đàn bà lẫn trẻ con. 7 Nhưng chúng ta giữ lại cho mình tất cả súc vật và chiến lợi phẩm từ các thành.
8 Vậy, vào thời đó chúng ta đã chiếm của hai vua A-mô-rít vùng đất ở phía đông sông Giô-đanh, từ sông Ạt-nôn đến núi Hẹt-môn. 9 (Người Si-đôn gọi núi Hẹt-môn là Si-ri-ôn, còn người A-mô-rít đặt tên là Sê-ni-rơ.) 10 Chúng ta cũng chiếm các thành của đồng bằng, toàn vùng Ga-la-át và Ba-san, cho đến Sanh-ca và Ết-rê-i, là hai thành của vương quốc Óc, trong Ba-san. 11 (Chỉ có Óc, vua Ba-san, người Rê-pha-im, còn sống sót. Giường của vua ấy làm bằng sắt chẳng phải vẫn còn tại thành Ráp-ba của con cháu Am-môn đó sao? Giường nầy dài hơn bốn mét, rộng một mét tám.)
12 Lúc chúng ta chiếm xứ nầy làm sản nghiệp, tôi giao cho người Ru-bên và người Gát vùng đất từ phía bắc thành A-rô-e, bên bờ sông Ạt-nôn, đến một nửa vùng đồi núi Ga-la-át cùng các thành của nó. 13 Tôi giao phần còn lại của núi Ga-la-át và toàn vùng Ba-san là vương quốc của Óc cho một nửa bộ tộc Ma-na-se. (Toàn vùng Ạt-gốp và cả vùng Ba-san thường được gọi là xứ Rê-pha-im. 14 Giai-rơ thuộc bộ tộc Ma-na-se đã chiếm toàn vùng Ạt-gốp cho đến biên giới người Ghê-ru-sít và Ma-ca-thít, và lấy tên mình đặt cho các làng mạc Ba-san, tức là làng Giai-rơ, cho đến ngày nay.) 15 Tôi cũng giao cho Ma-ki xứ Ga-la-át. 16 Còn bộ tộc Ru-bên và Gát thì tôi giao phần đất từ Ga-la-át cho đến sông Ạt-nôn, lấy giữa sông làm ranh giới, và chạy đến sông Gia-bốc, là ranh giới của con cháu Am-môn. 17 Về phía tây, lãnh thổ của ba bộ tộc chạy dài đến vùng cao nguyên A-ra-ba, lấy sông Giô-đanh làm ranh giới, từ hồ Ga-li-lê đến biển A-ra-ba, tức là Biển Chết dưới sườn núi Phích-ga về phía đông.
18 Lúc đó tôi có truyền lệnh nầy cho anh em: ‘Giê-hô-va Đức Chúa Trời của anh em đã phó xứ nầy cho anh em làm sản nghiệp. Tất cả những dũng sĩ trong anh em phải cầm vũ khí đi qua trước anh em mình là con dân Y-sơ-ra-ên. 19 Chỉ vợ con và súc vật của anh em sẽ ở lại trong các thành mà tôi đã giao cho anh em (vì tôi biết anh em có nhiều súc vật). 20 Khi nào Đức Giê-hô-va ban cho các anh em của anh em được an cư lạc nghiệp như chính mình, tức là khi họ nhận được xứ mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời anh em ban cho họ tại phía tây sông Giô-đanh, thì bấy giờ anh em mới trở về phần sản nghiệp mà tôi đã giao cho anh em.’
21 Đang lúc ấy tôi cũng truyền lệnh nầy cho Giô-suê: ‘Anh đã thấy tận mắt mọi việc Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta đã làm cho hai vua nầy. Đức Giê-hô-va sẽ làm như vậy với các vương quốc mà anh sẽ đi qua. 22 Đừng sợ chúng vì chính Giê-hô-va Đức Chúa Trời của anh em sẽ chiến đấu cho anh em.’
23 Lúc ấy tôi cầu khẩn Đức Giê-hô-va rằng: 24 ‘Lạy Giê-hô-va Đức Chúa Trời, Ngài đã bắt đầu cho đầy tớ Ngài thấy sự oai nghiêm và cánh tay quyền năng của Ngài. Vì có thần nào trên trời dưới đất có thể làm được những công việc và hành động quyền năng như Ngài không? 25 Con xin Chúa cho con được phép đi qua và ngắm nhìn miền đất tốt tươi, vùng núi đồi xinh đẹp và dãy Li-ban ở bên kia sông Giô-đanh.’
26 Nhưng vì anh em mà Đức Giê-hô-va nổi giận cùng tôi và không nhậm lời tôi. Ngài phán với tôi: ‘Đủ rồi! Con đừng bao giờ nói với Ta về chuyện nầy nữa! 27 Hãy lên đỉnh Phích-ga, ngước mắt về hướng tây, hướng bắc, hướng nam và hướng đông mà nhìn ngắm xứ ấy, vì con sẽ không được đi qua sông Giô-đanh nầy. 28 Nhưng con hãy truyền lệnh cho Giô-suê, khích lệ và củng cố tinh thần Giô-suê vì chính người phải đi qua trước mặt dân nầy và dẫn họ vào nhận làm sản nghiệp xứ mà con sẽ thấy.’
29 Vì vậy, chúng ta đã ở lại trong thung lũng đối diện với Bết Phê-ô.”
Môi-se khuyên dân Y-sơ-ra-ên vâng giữ điều răn của Chúa
4 “Hỡi Y-sơ-ra-ên, bây giờ hãy nghe những mệnh lệnh và luật lệ mà tôi dạy anh em đây. Hãy tuân giữ những điều ấy để anh em được sống mà vào nhận xứ Giê-hô-va Đức Chúa Trời của tổ phụ anh em ban cho anh em làm sản nghiệp. 2 Anh em đừng thêm, đừng bớt điều gì mà tôi truyền cho anh em, nhưng phải giữ các điều răn của Giê-hô-va Đức Chúa Trời mà tôi đã truyền cho anh em. 3 Mắt anh em đã thấy điều Đức Giê-hô-va làm trong vụ Ba-anh Phê-ô khi Giê-hô-va Đức Chúa Trời trừ diệt khỏi anh em những kẻ theo Ba-anh Phê-ô. 4 Nhưng anh em là những người vẫn trung kiên với Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình, thì vẫn sống cho đến ngày nay.
5 Nầy, tôi đã dạy cho anh em những mệnh lệnh và luật lệ đúng như Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi đã phán dặn tôi, để anh em tuân giữ khi ở trong xứ mà mình sẽ vào nhận làm sản nghiệp. 6 Vậy, anh em phải giữ và thực hành các mệnh lệnh và luật lệ nầy, vì nhờ vậy mà các dân tộc sẽ thấy sự khôn ngoan và hiểu biết của anh em. Khi nghe về các mệnh lệnh nầy họ sẽ nói: ‘Chỉ có dân tộc vĩ đại nầy mới thực sự là một dân tộc khôn ngoan và hiểu biết!’ 7 Vì có dân tộc vĩ đại nào có được một vị thần ở gần như chúng ta có Giê-hô-va Đức Chúa Trời ở gần chúng ta mỗi khi chúng ta cầu khẩn Ngài không? 8 Có dân tộc vĩ đại nào có được những mệnh lệnh và luật lệ công minh như toàn bộ luật pháp mà ngày nay tôi đặt trước mặt anh em không?
9 Anh em hãy thận trọng và canh giữ cẩn mật linh hồn mình, đừng quên những điều chính mắt anh em đã thấy, và suốt đời đừng để những điều đó lìa khỏi lòng anh em. Trái lại, phải dạy cho con và cháu anh em biết điều đó. 10 Hãy nhớ ngày anh em đứng trước mặt Giê-hô-va Đức Chúa Trời tại Hô-rếp khi Đức Giê-hô-va phán với tôi: ‘Hãy tập trung dân chúng lại. Ta sẽ cho họ nghe lời Ta để đang khi còn sống trên thế gian, họ học tập kính sợ Ta và biết dạy lại lời đó cho con cái mình.’ 11 Rồi anh em đến gần và đứng dưới chân núi, trong khi trên núi thì lửa bốc cháy cao đến tận trời, mây đen mù mịt, bóng tối bao trùm. 12 Từ trong đám lửa Đức Giê-hô-va phán với anh em. Anh em nghe tiếng nói nhưng không thấy một hình dạng nào cả, chỉ có tiếng nói thôi. 13 Ngài công bố cho anh em giao ước mà Ngài truyền cho anh em phải tuân giữ, tức là Mười Điều Răn mà Ngài đã viết trên hai bảng đá.
14 Trong lúc đó, Đức Giê-hô-va cũng truyền dặn tôi phải dạy anh em những mệnh lệnh và luật lệ để anh em làm theo tại xứ mà anh em sẽ vào nhận làm sản nghiệp.”
Bình luận
Ưu tiên của mối quan hệ
Môi-se đã ghi lại cách mà Đức Chúa Trời ban đất đai và ban điều răn cho họ. Tuy nhiên, đặc ân lớn nhất dành cho con dân Chúa không phải là đất đai hay luật pháp, mà là tình yêu của Ngài: "Giê-hô-va Đức Chúa Trời ở gần chúng ta mỗi khi chúng ta cầu khẩn Ngài" (4:7).
Hơn nữa, dường như có một sự liên quan có chủ đích giữa cách dân Chúa được Ngài chỉ dẫn và sự ảnh hưởng của họ đối với các quốc gia khác (c.6). Chúa muốn họ trở thành tấm gương để phản chiếu bản tính của Đấng mà họ tôn thờ và công bằng xã hội được thể hiện trong chính cộng đồng của họ. Nói cách khác, việc noi theo gương của người Sa-ma-ri nhân lành có thể mang lại kết quả cho công tác truyền giáo.
Luật pháp là một biểu hiện cho tình yêu của Đức Chúa Trời và mong muốn được gần gũi với con dân Ngài. Đó là lý do tại sao họ được khích lệ rằng: "Anh em hãy thận trọng và canh giữ cẩn mật linh hồn mình, đừng quên những điều chính mắt anh em đã thấy, và suốt đời đừng để những điều đó lìa khỏi lòng anh em. Trái lại, phải dạy cho con và cháu anh em biết điều đó" (c.9). Luật pháp được đưa ra trong bối cảnh của giao ước (c.13). Nó bắt đầu với sự cam kết của Đức Chúa Trời đối với chúng ta và tình yêu Ngài dành cho chúng ta.
Tương tự như vậy, giao ước mới bắt đầu với sự cam kết của Đức Chúa Trời qua sự chết và sự phục sinh của Chúa Giê-su và qua tình yêu của Đức Chúa Trời được Đức Thánh Linh đổ vào tấm lòng bạn. Bạn có quyền được ở trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời đời đời (Ê-phê-sô 2:18).
Cầu nguyện
Lạy Cha, xin giúp con luôn ở gần bên Ngài và sống trong sự hiện diện của Ngài, cho con ngồi dưới chân Chúa Giê-su để lắng nghe lời Ngài và đi ra làm theo lời Ngài phán dạy.
Pippa chia sẻ
Lu-ca 10:38–42
Tôi có thể đồng cảm với cả Ma-ri và Ma-thê. Tôi biết cảm giác loay hoay khi phải cố gắng chuẩn bị một thứ gì đó trong khi mọi người thì đang rất "thuộc linh" và không làm gì cả trong khi vẫn còn nhiều việc cần phải làm. Nhưng cũng có những lúc tôi là người ngồi một chỗ, trong khi những người khác thì chạy xung quanh và nỗ lực làm việc. Trong thực tế, việc ngồi dưới chân Chúa Giê-su và phục vụ đều là cần thiết trong cuộc sống, nhưng ngồi dưới chân Chúa Giê-su thì tốt hơn nhiều.
App
Tải xuống ứng dụng Kinh Thánh Trong Một Năm dành cho thiết bị iOS hoặc Android và đọc theo mỗi ngày.
Đăng ký ngay bây giờ để nhận Kinh thánh trong một năm trong hộp thư đến của bạn mỗi sáng. Bạn sẽ nhận được một email mỗi ngày.
Book
Kinh thánh trong một năm bình luận có sẵn như là một cuốn sách.
- Mua từ Cửa hàng Alpha
- [Mua từ Nhà sách CLC](https://clcbookshops.com/product/bible-in-one-year-the-a-commentary-by-nicky-gumbel-hard-cover-gumbel-nicky-hodder-stoughton- 9781473677067)
Tham khảo
Kinh thánh với Nicky và Pippa Gumbel (bình luận trước đây được gọi là Kinh thánh trong một năm) ©Alpha International 2009. Bảo lưu mọi quyền.
Biên soạn các bài đọc Kinh thánh hàng ngày © Hodder & Stoughton Limited 1988. Được xuất bản bởi Hodder & Stoughton Limited với tên gọi Kinh thánh trong một năm.
Trừ khi có ghi chú khác, các trích dẫn Kinh thánh được lấy từ Kinh thánh, Phiên bản quốc tế mới được Anh hóa, Bản quyền © 1979, 1984, 2011 Biblica, trước đây là Hội Kinh thánh quốc tế. Được sử dụng với sự cho phép của Hodder & Stoughton Publishers, một công ty của Hachette UK. Bảo lưu mọi quyền. ‘NIV’ là nhãn hiệu đã đăng ký của Biblica. Số nhãn hiệu của Vương quốc Anh 1448790.
Các trích dẫn Kinh thánh được đánh dấu (AMP) lấy từ Kinh thánh Amplified®, Bản quyền © 1954, 1958, 1962, 1964, 1965, 1987 của The Lockman Foundation. Được sử dụng với sự cho phép. (www.Lockman.org)
Các trích dẫn Kinh thánh được đánh dấu MSG được lấy từ The Message, bản quyền © 1993, 2002, 2018 của Eugene H. Peterson. Được sử dụng với sự cho phép của NavPress. Mọi quyền được bảo lưu. Được đại diện bởi Tyndale House Publishers.