Ngày 116

Sự Chết Thay Vì Yêu

Khôn ngoan Thi thiên 51:1-9
Tân ước Lu-ca 22:63-23:25
Cựu Ước Giô-suê 8:1-9:15

Giới thiệu

Một cô bé tên là Liz, mắc một căn bệnh hiểm nghèo hiếm gặp. Cơ hội phục hồi duy nhất của cô bé dường như là được truyền máu từ người anh trai 5 tuổi, người đã sống sót một cách kỳ diệu trước căn bệnh tương tự và đã phát triển các kháng thể cần thiết. Bác sĩ giải thích tình hình và hỏi cậu bé liệu cậu có sẵn sàng hiến máu của mình cho em gái không. Cậu bé chỉ do dự một lúc trước khi hít một hơi thật sâu và nói, 'Vâng, cháu sẽ làm nếu cứu được em ấy.'

Khi quá trình truyền máu diễn ra, anh trai nằm trên giường cạnh em gái mình và mỉm cười, giống như tất cả họ, khi nhìn thấy màu sắc trở lại trên má cô bé. Sau đó, khuôn mặt cậu bé trở nên nhợt nhạt và nụ cười của cậu tắt lịm. Cậu bé ngước nhìn bác sĩ và hỏi với giọng run run: “Liệu cháu có chết ngay giờ không?”

Cậu bé đã hiểu lầm bác sĩ. Cậu nghĩ rằng cậu sẽ phải cho em gái mình tất cả máu của mình để cứu cô ấy. Cậu bé này yêu em gái mình đến mức sẵn sàng chết thay cô – người chết thay của cô. Câu chuyện này (có thể là hư cấu) chỉ đơn giản là một minh họa cho ý nghĩa của sự chết thay trong tình yêu thương.

Chúa yêu bạn. Thông điệp lạ lùng và kỳ diệu của Kinh Thánh là Đức Chúa Trời đã đến thế gian này trong thân vị Con Ngài, Chúa Giê-su Christ, và chết thay cho bạn. Từ ngữ, hình ảnh, phép ẩn dụ, tranh ảnh và minh họa (chẳng hạn như ví dụ của cậu bé năm tuổi) có thể giúp chúng ta hiểu, nhưng chúng không bao giờ có thể mô tả hoàn hảo tình yêu thương khôn tả của Đức Chúa Trời. Chúa Giê-su đã chết để loại bỏ tất cả những thứ xấu. Ngài đã chết thay cho bạn và tôi (Mác 10:45).

Khôn ngoan

Thi thiên 51:1-9

Thi Thiên của Đa-vít, sáng tác cho nhạc trưởng, lúc nhà tiên tri Na-than đến gặp vua sau khi vua vào cùng Bát Sê-ba

1 Đức Chúa Trời ôi! Xin thương xót con
  Theo lòng nhân từ của Chúa;
Xin xóa các sự vi phạm con
  Theo đức bác ái của Chúa.
2 Xin rửa sạch hết mọi gian ác
  Và thanh tẩy tội lỗi con.
3 Vì con nhận biết các sự vi phạm con,
  Và tội lỗi con hằng ở trước mặt con.

4 Con đã phạm tội với Chúa, chỉ với một mình Chúa thôi
  Và làm điều ác dưới mắt Chúa.
Để Chúa bày tỏ đức công chính khi Ngài tuyên phán
  Và sự thanh sạch khi Ngài phán xét.
5 Thật, con sinh ra trong sự gian ác,
  Mẹ con đã hoài thai con trong tội lỗi.
6 Nầy, Chúa muốn sự chân thật trong tâm hồn;
  Chúa sẽ dạy con sự khôn ngoan trong nơi sâu kín của lòng con.

7 Xin lấy chùm bài hương tẩy sạch tội lỗi con thì con sẽ được tinh sạch;
  Cầu Chúa rửa con thì con sẽ trở nên trắng hơn tuyết.
8 Chúa sẽ khiến con nghe tiếng vui vẻ, mừng rỡ
  Để các xương cốt mà Ngài đã bẻ gãy được hoan lạc.
9 Xin Chúa ngoảnh mặt khỏi các tội lỗi con
  Và bôi xóa mọi gian ác của con.

Bình luận

Tội lỗi của tôi

Đa-vít kêu lên: “Đức Chúa Trời ôi! Xin thương xót con” (c.1). Tôi thường dùng bài Thi thiên này như một lời cầu nguyện xưng tội. Đa-vít viết bài thi thiên này khi nhà tiên tri Na-than đến thách thức ông sau khi Đa-vít phạm tội ngoại tình với Bát-sê-ba (và sau đó phạm tội trọng khi cố gắng che đậy hành vi ban đầu của mình).

  1. Bạn cầu nguyện cho ai?
    Lời cầu nguyện xin Đức Chúa Trời thương xót và tha thứ này bắt nguồn từ sự hiểu biết của Đa-vít về bản tính của Đức Chúa Trời. Ông cầu nguyện: ‘Đức Chúa Trời ôi! Xin thương xót con, Theo lòng nhân từ của Chúa; Xin xóa các sự vi phạm con, Theo đức bác ái của Chúa.’ (c.1).

  2. Bạn thú nhận điều gì?
    Đa-vít thú nhận sự gian ác của mình (c.2), sự vi phạm (c.1b,3a) và tội lỗi của mình (c.2b,3b). Ông nói, ‘Thật, con sinh ra trong sự gian ác, Mẹ con đã hoài thai con trong tội lỗi’ (c.5). Lời cầu nguyện này là để đáp lại một tội lỗi cụ thể, nhưng Đa-vít nhận ra rằng còn có một vấn đề sâu sắc hơn nữa. Tội lỗi không chỉ là một hành động không thường xuyên. Nó là một cái gì đó đã ăn sâu vào bên trong tất cả con người từ những khoảnh khắc đầu tiên của chúng ta.

Đức Chúa Trời mong muốn lẽ thật ‘trong tâm hồn’ và ‘nơi sâu kín của lòng’ (c.6). Ngài muốn bạn trung thực, cởi mở và thành thật với Ngài về bản thân và tội lỗi của bạn.

  1. Bạn cầu xin điều gì?
    Đa-vít kêu xin lòng thương xót. Ông xin Chúa rửa sạch mình: ‘Xin rửa sạch hết mọi gian ác’ (c.2a, VIE2010). Ông cầu xin sự thanh tẩy: ‘Và thanh tẩy tội lỗi con’ (c.2b), ‘Xin lấy chùm bài hương tẩy sạch tội lỗi con thì con sẽ được tinh sạch’ (c.7a). Cầu xin cho tội lỗi của mình được xóa sạch: ‘Xin xóa các sự vi phạm con, Theo đức bác ái của Chúa’ (c.1c, VIE2010), ‘Và bôi xóa mọi gian ác của con’ (c.9b).

Hãy cầu nguyện để tội lỗi của bạn được xóa bỏ hoàn toàn, để Chúa không nhìn thấy bất kỳ tội lỗi nào: ‘Xin Chúa ngoảnh mặt khỏi các tội lỗi con’ (c.9a).

  1. Kết quả sẽ ra sao? Đa-vít nói, ‘Chúa sẽ khiến con nghe tiếng vui vẻ, mừng rỡ; Để các xương cốt mà Ngài đã bẻ gãy được hoan lạc’ (c.8). Không có gì giống như niềm vui, sự hân hoan và hân hoan theo sau sự tha thứ hoàn toàn. Đa-vít biết rằng Đức Chúa Trời, với lòng thương xót, tình yêu và lòng trắc ẩn của Ngài, sẽ tha thứ. Điều mà ông không nhìn thấy rõ ràng, và điều mà chỉ Tân Ước mới tiết lộ đầy đủ, đó là cách Đức Chúa Trời biến điều đó thành có thể.

Cầu nguyện

Cảm ơn Chúa vì khi con thú nhận tội lỗi của mình, Chúa đã rửa sạch con và tha thứ cho con vì Chúa Giê-su đã chết thay cho con.

Tân ước

Lu-ca 22:63-23:25

Đức Chúa Jêsus bị quân lính chế giễu và đánh đập

63 Những kẻ canh giữ Đức Chúa Jêsus chế nhạo và đánh Ngài. 64 Họ bịt mắt Ngài lại, rồi hỏi: “Hãy nói tiên tri đi! Ai đánh anh đó?” 65 Họ còn nói nhiều lời khác nhục mạ Ngài.

Đức Chúa Jêsus trước Hội đồng Công luận

66 Đến sáng hôm sau, các trưởng lão trong dân, các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo nhóm lại, rồi họ giải Đức Chúa Jêsus đến Hội đồng Công luận. 67 Họ hỏi: “Nếu ngươi là Đấng Christ, hãy nói cho chúng ta biết.”

Ngài đáp: “Nếu Ta nói, các ngươi sẽ không tin; 68 nếu Ta hỏi, thì các ngươi sẽ không trả lời. 69 Nhưng từ nay về sau, Con Người sẽ ngồi bên phải Đức Chúa Trời quyền năng.”

70 Tất cả đều hỏi: “Vậy ngươi là Con Đức Chúa Trời sao?”

Ngài đáp: “Chính các ngươi đã nói như vậy.”

71 Họ nói: “Chúng ta đâu cần thêm chứng cớ gì nữa? Chính chúng ta đã nghe từ miệng nó nói ra rồi!”

23 Cả Hội đồng đứng dậy giải Ngài đến trước Phi-lát. 2 Họ bắt đầu tố cáo Ngài rằng: “Chúng tôi đã phát hiện người nầy xúi giục dân chúng nổi loạn, ngăn cấm chúng tôi nộp thuế cho Sê-sa, và xưng mình là Đấng Christ, là Vua.”

3 Phi-lát tra gạn Ngài: “Ngươi có phải là vua dân Do Thái không?”

Đức Chúa Jêsus đáp: “Chính ngươi đã nói thế.”

4 Phi-lát nói với các thầy tế lễ cả và dân chúng: “Ta không thấy người nầy có tội gì.”

5 Nhưng họ cứ một mực nói: “Người nầy kích động dân chúng, giảng dạy khắp miền Giu-đê, bắt đầu từ miền Ga-li-lê cho đến tận nơi nầy.”

6 Khi nghe điều ấy, Phi-lát hỏi xem Ngài có thật là người Ga-li-lê chăng. 7 Khi biết được Ngài thuộc thẩm quyền của Hê-rốt, Phi-lát cho giải Ngài đến Hê-rốt, lúc ấy đang có mặt tại thành Giê-ru-sa-lem.

8 Hê-rốt thấy Đức Chúa Jêsus thì mừng lắm, vì lâu nay vua đã nghe nói về Ngài và mong gặp Ngài với hi vọng được xem Ngài làm phép lạ. 9 Vì thế, vua gạn hỏi Ngài nhiều câu, nhưng Ngài không trả lời gì cả. 10 Các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo đứng gần đó tố cáo Ngài kịch liệt. 11 Hê-rốt và quân lính khinh bỉ và chế giễu Ngài, mặc cho Ngài một chiếc áo sặc sỡ rồi giải giao Ngài cho Phi-lát. 12 Trước kia, Phi-lát và Hê-rốt thù hiềm nhau, nhưng trong ngày ấy họ trở nên bạn hữu.

13 Phi-lát triệu tập các thầy tế lễ cả, các nhà lãnh đạo và dân chúng lại mà nói rằng: 14 “Các ông đã đem nộp người nầy cho ta về tội xúi dân nổi loạn; nhưng ta đã tra hỏi trước mặt các ông, thì không thấy người ấy mắc một tội nào mà các ông đã tố cáo. 15 Hê-rốt cũng thấy vậy, vì đã giao người lại cho ta. Như thế, người nầy đã không làm điều gì đáng chết 16 nên ta sẽ đánh đòn rồi thả ra.”

18 Họ đồng thanh kêu lên: “Hãy giết người nầy đi và tha Ba-ra-ba cho chúng tôi!” 19 Ba-ra-ba bị tù vì tội nổi loạn trong thành và giết người. 20 Phi-lát muốn tha Đức Chúa Jêsus nên tiếp tục thuyết phục dân chúng. 21 Nhưng họ kêu lên: “Đóng đinh nó trên cây thập tự! Đóng đinh nó trên cây thập tự!”

22 Phi-lát lại nói với họ đến lần thứ ba: “Người nầy đã làm điều ác gì? Ta không tìm thấy người có tội gì đáng chết. Vì thế, ta sẽ đánh đòn rồi tha ra.”

23 Nhưng họ càng hét to hơn, đòi phải đóng đinh Ngài vào cây thập tự; và tiếng gào thét của họ đã thắng thế. 24 Vậy Phi-lát phán quyết theo lời đòi hỏi của họ. 25 Ông tha tên tù mà chúng đã xin, là kẻ dấy loạn và giết người, rồi giao Đức Chúa Jêsus cho họ theo ý họ muốn.

Bình luận

Sự hy sinh của Chúa Giê-xu

Lời tường thuật của Lu-ca không chỉ ghi lại những sự kiện về cái chết của Chúa Giê-su. Ông cũng tìm cách cho chúng ta thấy sự thật đáng kinh ngạc về lý do tại sao Chúa Giê-su chết. Không giống như cậu bé năm tuổi đó, Chúa Giê-su đã thực sự hy sinh mạng sống của mình để cứu bạn và tôi. Lu-ca giúp chúng ta hiểu hành động chết thế này:

  1. Chúa Giê-su đã chịu đựng điều gì thay bạn?
    Chúa Giê-su bị chế giễu (22:63; 23:11), bị đánh đập (22:63), bị xúc phạm (c.65), bị vu cáo (23:10), bị nhạo báng (c.11) và cuối cùng bị đóng đinh (c.23). Lu-ca tóm tắt điều đó bằng những lời ớn lạnh rằng Phi-lát “đã phó Chúa Giê-su theo ý muốn của họ” (c.25).

  2. Ai chịu trách nhiệm?
    Lu-ca nói rõ rằng mọi người đều phải chịu trách nhiệm. Hội đồng, các thầy tế lễ cả, thầy thông giáo (22:66), toàn thể hội đồng (23:1) và Hê-rốt và Phi-lát (22:66 – 23:25) đều có vai trò của họ. (Cái chết của Chúa Giê-su là điều đã khiến Hê-rốt và Phi-lát trở thành bạn bè – ‘trở nên bạn hữu’ (c.12, VIE2010) – trước đó, họ từng là kẻ thù của nhau. Kẻ thù của kẻ thù là bạn!) Lu-ca nói các thầy tế lễ cả, các nhà lãnh đạo và dân chúng (c.13) đồng lòng: 'Họ đồng thanh kêu lên' (c.18). Chúng ta không thể đổ lỗi cho người Do Thái, người La Mã hay bất kỳ ai khác. Cuối cùng, tất cả chúng ta đều có trách nhiệm.

  3. Ai là người đã chết thay bạn?
    Đây không phải là một 'bên thứ ba' vô tội nào đó mà Chúa trừng phạt thay chúng ta. Thay vào đó, chính Đức Chúa Trời đã đến trong con người Chúa Giê-su để chết cho bạn và tôi. Chúa làm điều hoàn toàn bất ngờ. Người Do Thái hy vọng vào một Đấng cứu thế và vị cứu tinh, nhưng không ai tưởng tượng được đó sẽ là chính Chúa.

Hội thánh Tân Ước được đầy dẫy Đức Thánh Linh, đã nhận ra Chúa Giê-su là ai. Chúng ta thấy sự độc đáo của Chúa Giê-su trong các danh xưng Ngài dùng cho chính mình.

Chúa Giê-su là Con Người. Con Người sẽ ngồi bên phải Đức Chúa Trời quyền năng (22:69) rõ ràng được Chúa Giê-su sử dụng ở đây như một danh xưng từ trời.

Ngài là Đấng Christ, là Vua (23:2) – ‘vua dân Do Thái’ (c.3) – Đấng Mê-si-a được chờ đợi từ lâu.

Điều đáng chú ý nhất là, Ngài là Con Đức Chúa Trời: Khi họ hỏi: “Vậy ngươi là Con Đức Chúa Trời sao?” [Chúa Giê-su] đáp: “Chính các ngươi đã nói như vậy”’ (22:70). Có vẻ như Chúa Giê-su thực sự đang sử dụng danh xưng Đức Chúa Trời ở đây (‘TA LÀ’) – một lời tuyên bố trực tiếp rằng Chúa Giê-su là Đức Chúa Trời – đó có thể là lý do tại sao các trưởng lão rất tức giận trước câu trả lời của Ngài (c.71).

  1. Sự chết thay là gì? Người vô tội chết thay kẻ có tội. Chúa Giê-su vô tội; chúng ta có tội.

Ngay cả Phi-lát, người đã kết án tử hình Ngài, cũng nói: “Ta không thấy người nầy có tội gì” (23:4). Một lần nữa, ông ta lặp lại, ‘ta đã tra hỏi trước mặt các ông, thì không thấy người ấy mắc một tội nào mà các ông đã tố cáo… Như thế, người nầy đã không làm điều gì đáng chết’ (c.14–15). Lần thứ ba, ông ta nói, 'Người nầy đã làm điều ác gì? Ta không tìm thấy người có tội gì đáng chết. Vì thế, ta sẽ đánh đòn rồi tha ra.’ (c. 22). Lu-ca nói rõ rằng Chúa Giê-xu chết chính vì Ngài là con vô tội của Đức Chúa Trời (22:70–71).

Mặt khác, Ba-ra-ba, cũng như chúng ta, có tội. Trong trường hợp của ông, Ba-ra-ba phạm tội nổi loạn và giết người (23:19,25). Lu-ca gợi ý về sự chết thế: ‘Hãy giết người nầy [Giê-su] đi và tha Ba-ra-ba cho chúng tôi!’ (c.18). ‘Ông tha tên tù mà chúng đã xin, là kẻ dấy loạn và giết người, rồi giao Đức Chúa Jêsus cho họ theo ý họ muốn’ (c.25).

Cầu nguyện

Lạy Chúa Giê-su Christ, làm sao con có thể cảm tạ Chúa cho đủ vì Chúa, Con Đức Chúa Trời, đã chết thay cho con – người vô tội thay cho kẻ có tội.

Cựu Ước

Giô-suê 8:1-9:15

Đánh chiếm thành A-hi

8 Sau đó, Đức Giê-hô-va phán với Giô-suê: “Đừng sợ, cũng đừng nản chí! Hãy đem tất cả chiến sĩ đi theo con, đứng dậy và đi lên đánh thành A-hi. Kìa, Ta đã phó vua A-hi, dân chúng, thành trì, và đất đai của nó vào tay con. 2 Con phải đối xử với A-hi và vua nó như con đã đối xử với Giê-ri-cô và vua nó. Các con chỉ thu chiến lợi phẩm và súc vật cho mình thôi. Hãy đặt quân mai phục phía sau thành.”

3 Vậy Giô-suê đứng dậy cùng tất cả các chiến sĩ đi lên đánh A-hi. Ông chọn ba chục nghìn quân dũng cảm và sai họ đi ban đêm. 4 Ông truyền lệnh: “Nầy, anh em sẽ mai phục phía sau thành, đừng ra quá xa. Tất cả hãy sẵn sàng chiến đấu. 5 Còn tôi và tất cả những người cùng đi với tôi sẽ tiến đến gần thành. Khi chúng ra nghênh chiến với chúng ta như lần trước thì chúng tôi sẽ chạy trốn trước mặt chúng. 6 Chúng sẽ đuổi theo chúng tôi cho đến khi chúng tôi nhử chúng ra xa ngoài thành, vì chúng nói rằng: ‘Họ chạy trốn chúng ta như lần trước.’ Trong lúc chúng tôi chạy trốn chúng 7 thì anh em sẽ ra khỏi nơi mai phục và chiếm lấy thành, vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời anh em sẽ phó thành ấy vào tay anh em. 8 Khi anh em chiếm thành rồi thì phải phóng hỏa đốt thành. Hãy làm đúng như lời Đức Giê-hô-va đã truyền. Đó là lệnh tôi truyền cho anh em.”

9 Vậy Giô-suê sai các người đó ra đi; họ mai phục giữa khoảng Bê-tên và A-hi, về phía tây của A-hi; còn Giô-suê ngủ qua đêm ở giữa dân chúng.

10 Sáng hôm sau, Giô-suê dậy sớm, điểm quân, rồi cùng các trưởng lão của Y-sơ-ra-ên dẫn quân tiến về thành A-hi. 11 Tất cả các chiến sĩ theo ông cùng đi lên đến gần thành và đóng trại về phía bắc A-hi; giữa họ và thành A-hi cách nhau một thung lũng. 12 Giô-suê đem khoảng năm nghìn quân mai phục giữa Bê-tên và A-hi, về phía tây của thành. 13 Khi dân chúng đã đóng trại về phía bắc thành và quân mai phục được bố trí về phía tây thành rồi, thì đêm đó Giô-suê đi vào thung lũng.

14 Thấy vậy, vua A-hi và cả dân chúng vội vàng ra nghênh chiến với Y-sơ-ra-ên từ sáng sớm ở nơi đã định, về phía đồng bằng, nhưng vua không biết rằng có một đạo quân mai phục ở phía sau thành. 15 Giô-suê và cả Y-sơ-ra-ên giả vờ thua và bỏ chạy về phía hoang mạc. 16 Vậy tất cả dân trong thành họp lại để đuổi theo. Chúng chạy đuổi theo Giô-suê và bị nhử ra xa ngoài thành. 17 Không một ai ở thành A-hi hay Bê-tên mà không chạy ra đuổi theo Y-sơ-ra-ên. Chúng bỏ trống thành để rượt đuổi Y-sơ-ra-ên.
18 Bấy giờ, Đức Giê-hô-va phán với Giô-suê: “Hãy giơ ngọn giáo mà con cầm trong tay hướng về thành A-hi, vì Ta sẽ trao thành ấy vào tay con.” Giô-suê giơ ngọn giáo đang cầm trong tay hướng về thành ấy. 19 Khi ông vừa giơ tay lên thì quân mai phục lập tức đứng dậy khỏi chỗ mình núp mà chạy vào thành, chiếm lấy và nhanh chóng phóng hỏa đốt thành.

20 Khi người A-hi ngoái lại nhìn thấy khói trong thành bay lên trời thì chúng không còn cách nào để chạy trốn đường nầy hay đường kia nữa, vì quân Y-sơ-ra-ên đang chạy trốn về phía hoang mạc đã quay lại đánh những kẻ rượt đuổi theo mình. 21 Khi Giô-suê và cả Y-sơ-ra-ên thấy quân mai phục đã chiếm thành và khói đốt thành bay lên thì họ quay lại đánh giết người A-hi. 22 Những người khác cũng ra khỏi thành đón đánh dân A-hi, và như vậy chúng bị dân Y-sơ-ra-ên bao vây tứ phía. Dân Y-sơ-ra-ên đánh giết chúng đến nỗi không còn kẻ nào sống sót hay trốn thoát được. 23 Họ bắt sống vua A-hi và dẫn đến cho Giô-suê.

24 Khi người Y-sơ-ra-ên đã giết hết cư dân thành A-hi, hoặc ngoài đồng ruộng hay trong hoang mạc, là nơi chúng bị rượt đuổi, và khi tất cả chúng đã ngã chết dưới lưỡi gươm cho đến người cuối cùng, thì toàn dân Y-sơ-ra-ên trở về A-hi và dùng gươm giết những kẻ còn lại. 25 Tất cả người A-hi, cả nam lẫn nữ, bị ngã chết trong ngày ấy, tổng cộng là mười hai nghìn người. 26 Giô-suê cứ cầm ngọn giáo giơ ra, không rút tay lại cho đến khi ông diệt tất cả cư dân thành A-hi. 27 Dân Y-sơ-ra-ên chỉ lấy cho mình những súc vật và chiến lợi phẩm của thành nầy, đúng như Đức Giê-hô-va đã truyền phán với Giô-suê.

28 Vậy, Giô-suê đốt thành A-hi và làm cho nó thành đống tro tàn vĩnh viễn cho đến ngày nay. 29 Ông cho treo vua A-hi trên cây và để đó cho đến chiều. Nhưng khi mặt trời lặn, Giô-suê bảo người ta hạ thây xuống khỏi cây và ném nó ở lối vào cổng thành, rồi chất một đống đá lớn lên trên, vẫn còn đến ngày nay.

Lập bàn thờ và đọc luật pháp trên núi Ê-banh

30 Bấy giờ, Giô-suê lập một bàn thờ cho Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên trên núi Ê-banh, 31 theo lệnh Môi-se, đầy tớ của Đức Giê-hô-va, đã truyền cho dân Y-sơ-ra-ên, như đã chép trong sách luật pháp Môi-se. Đó là một bàn thờ bằng đá nguyên khối, chưa bị đục bởi đồ bằng sắt. Trên đó, dân chúng dâng tế lễ thiêu cho Đức Giê-hô-va, và dâng tế lễ bình an. 32 Và tại đó, trước mặt dân Y-sơ-ra-ên, Giô-suê cũng viết trên các bia đá một bản sao luật pháp mà Môi-se đã viết. 33 Toàn dân Y-sơ-ra-ên, cả những khách lạ lẫn người bản xứ cùng với các trưởng lão, các quan chức, và các thẩm phán đứng hai bên Hòm Giao Ước trước mặt những thầy tế lễ thuộc dòng Lê-vi là những người khiêng Hòm Giao Ước của Đức Giê-hô-va. Phân nửa dân chúng đứng đối diện núi Ga-ri-xim, và phân nửa kia đứng đối diện núi Ê-banh, theo lệnh Môi-se, đầy tớ của Đức Giê-hô-va, trước đây đã dặn mà chúc phước cho dân Y-sơ-ra-ên.

34 Sau đó, Giô-suê đọc toàn bộ luật pháp, gồm lời chúc lành và lời rủa sả như đã chép trong sách luật pháp. 35 Không một lời nào trong tất cả các lời Môi-se đã truyền dặn mà Giô-suê không đọc trước mặt cả hội chúng Y-sơ-ra-ên, kể cả phụ nữ, trẻ em, và khách lạ ở giữa họ.

Người Ga-ba-ôn dùng mưu kết ước với Y-sơ-ra-ên

9 Khi nghe tin ấy, tất cả các vua ở bên nầy sông Giô-đanh, hoặc ở trên núi, dưới chân núi, hay dọc bờ Biển Lớn đối diện Li-ban, tức là các vua dân Hê-tít, dân A-mô-rít, dân Ca-na-an, dân Phê-rê-sít, dân Hê-vít và dân Giê-bu-sít, 2 đồng ý liên kết với nhau để chiến đấu chống lại Giô-suê và dân Y-sơ-ra-ên.

3 Nhưng khi dân Ga-ba-ôn nghe điều Giô-suê đã làm cho Giê-ri-cô và A-hi 4 thì chúng lại dùng mưu kế: Chúng giả vờ đi sứ, lấy bao cũ chất trên lừa, vai đeo bầu rượu cũ rách vá lại, 5 chân mang giày cũ vá lại, và trên người mặc quần áo cũ mòn. Tất cả bánh dự trữ của chúng đều khô và nát vụn. 6 Chúng đến với Giô-suê tại trại quân Ghinh-ganh, nói với ông và dân Y-sơ-ra-ên rằng: “Chúng tôi ở xứ xa đến; bây giờ xin hãy lập hòa ước với chúng tôi.”

7 Dân Y-sơ-ra-ên nói với dân Hê-vít: “Có lẽ các người sống ở gần chúng tôi thì làm sao chúng tôi có thể lập hòa ước với các người được?”

8 Nhưng chúng nói với Giô-suê: “Chúng tôi là đầy tớ của ông.”

Giô-suê hỏi: “Các người là ai, từ đâu đến?”

9 Chúng trả lời: “Đầy tớ của ông từ xứ rất xa đến vì nghe danh Giê-hô-va là Đức Chúa Trời của ông. Vì chúng tôi có nghe nói về Ngài, và mọi điều Ngài đã làm tại Ai Cập; 10 lại cũng nghe về mọi điều Ngài đã làm cho hai vua A-mô-rít ở bên kia sông Giô-đanh, là Si-hôn, vua Hết-bôn, và Óc, vua Ba-san ở Ách-ta-rốt. 11 Các trưởng lão và tất cả dân trong nước chúng tôi bảo chúng tôi rằng: ‘Hãy mang theo lương thực đi đường và đến gặp dân ấy mà nói rằng: “Chúng tôi là đầy tớ các ông; và bây giờ, hãy lập hòa ước với chúng tôi.”’ 12 Đây là bánh của chúng tôi: Ngày chúng tôi rời nhà để đến với các ông, chúng tôi mang bánh nầy theo làm lương thực đi đường lúc hãy còn nóng hổi mà nay đã khô và nát vụn; 13 những bầu da khi chúng tôi đổ đầy rượu hãy còn mới tinh mà nay đã rách; còn quần áo và giày chúng tôi thì đã cũ mòn vì đi đường xa.”

14 Vậy người Y-sơ-ra-ên nhận lương thực của chúng mà không cầu hỏi Đức Giê-hô-va. 15 Giô-suê lập hòa ước với chúng và cam kết để cho chúng sống, và các nhà lãnh đạo của hội chúng cũng thề hứa với chúng nữa.

Bình luận

Quyền tể trị của Đức Chúa Trời

Đức Chúa Trời có một mục đích cho đời sống của bạn. Ngài đang kiểm soát vũ trụ. Ngài có thể nhận lấy ngay cả những điều xấu mà bạn đã làm hoặc đã làm cho bạn và biến chúng thành điều tốt (Rô-ma 8:28).

Trong đoạn này, chúng ta thấy một ví dụ về điều này. Dân Chúa trong quá khứ đã thất bại trong việc chiếm thành A-hi (Giô-suê 7:4). Bây giờ Đức Chúa Trời sử dụng sự thất bại trong quá khứ của họ như một phần của kế hoạch chiến thắng (8:6-7). Đôi khi Đức Chúa Trời sử dụng ngay cả những tội lỗi và lỗi lầm trong quá khứ của bạn để làm điều tốt (mặc dù đây không phải là cái cớ để lặp lại chúng, như Y-sơ-ra-ên đã làm bằng cách không hỏi Đức Chúa Trời về dân Ga-ba-ôn, 9:14).

Tất nhiên, trên hết, Đức Chúa Trời đã biến tội lỗi và những thất bại của nhân loại dẫn đến sự đóng đinh của Chúa Giê-su thành chiến thắng vĩ đại nhất mọi thời đại. Thập tự giá không phải là một sai lầm. Đó là một phần trong mục đích tối cao của Đức Chúa Trời để làm cho chúng ta có thể được tha thứ và tẩy sạch, thanh tẩy và che lấp tội lỗi của chúng ta qua sự chết của Chúa Giê-su trên thập tự giá vì chúng ta. Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của tình yêu: ‘Bởi điều nầy, chúng ta biết được tình yêu thương: Ấy là Ngài đã hi sinh mạng sống vì chúng ta’ (1 Giăng 3:16).

Cầu nguyện

Lạy Chúa, cảm ơn Chúa vì trong mọi việc Chúa làm vì lợi ích của những người yêu mến Chúa. Cảm ơn Ngài vì Chúa thậm chí có thể sử dụng những điều xấu trở nên tốt. Cảm ơn Chúa vì tình yêu tuyệt vời của Chúa đã bày tỏ cho con trong Chúa Giê-su Christ, người đã hy sinh mạng sống của mình cho con và chết thay cho con.

Pippa chia sẻ

Thi Thiên 51:1–9

Đây là một Thi Thiên tuyệt vời nếu bạn đang cảm thấy tồi tệ hoặc đã thất bại hoặc mắc phải một sai lầm khủng khiếp nào đó. Không có sự tự biện minh trong Thi Thiên này. Chúng ta cần chịu trách nhiệm về sự lộn xộn trong cuộc sống của mình mà không cần bào chữa, và để Chúa dọn sạch nó. Đó là một niềm an ủi lớn lao khi biết rằng Đa-vít, người đã phạm tội nặng nề, đã được tha thứ và được mô tả là ‘người đẹp lòng Đức Chúa Trời’ (1 Sa-mu-ên 13:14; Công-vụ các Sứ-đồ 13:22).

reader

App

Tải xuống ứng dụng Kinh Thánh Trong Một Năm dành cho thiết bị iOS hoặc Android và đọc theo mỗi ngày.

reader

Email

Đăng ký ngay bây giờ để nhận Kinh thánh trong một năm trong hộp thư đến của bạn mỗi sáng. Bạn sẽ nhận được một email mỗi ngày.

Sign up now
reader

Website

Bắt đầu đọc sự tận tâm của ngày hôm nay ngay tại đây trên trang web BiOY.

Read now
reader

Book

Kinh thánh trong một năm bình luận có sẵn như là một cuốn sách.

Tham khảo

The One Year® is a registered trademark of Tyndale House Publishers. Used by permission.

Introductory illustration from David Wiles, Stories from the Edge, (Monarch, 2010).

Unless otherwise stated, Scripture quotations taken from the Holy Bible, New International Version Anglicised, Copyright © 1979, 1984, 2011 Biblica, formerly International Bible Society. Used by permission of Hodder & Stoughton Publishers, an Hachette UK company. All rights reserved. ‘NIV’ is a registered trademark of Biblica. UK trademark number 1448790.

Scripture marked (MSG) taken from The Message. Copyright © 1993, 1994, 1995, 1996, 2000, 2001, 2002. Used by permission of NavPress Publishing Group.

This website stores data such as cookies to enable necessary site functionality and analytics. Find out more